Edit: Pinkie
Trong hai lần gặp mặt gần đây, Ngôn Trăn và Ôn Ngôn đều náo loạn rồi tan rã trong không vui. Mặc dù bà không chắc là cô có thể tới hay không, nhưng mà vừa nghĩ tới Lục Nguyên Khải, tâm tư do dự của Ngôn Trăn lại trở nên kiên quyết hơn bao giờ hết.
Ôn Ngôn không cảm thấy ngoài ý muốn khi Ngôn Trăn gọi điện cho mình, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn khi bà ấy vì Lục Nguyên Khải mà gọi điện cho mình. Nhưng mà lần này, ngoài ý muốn chính là Lục Nguyên Khải muốn gặp cô.
“Con không tin lời mẹ nói, gần đây con cũng bận rộn nhiều việc, con sẽ về trước khi phẫu thuật một tuần.” Cảm giác đầu tiên của Ôn Ngôn chính là Ngôn Trăn đang nói dối.
“Ôn Ngôn, mẹ cũng thực sự không còn cách nào, thằng bé còn nhỏ như vậy, nó khóc lóc nói với mẹ là ăn không vô, cứ khóc mãi. Nó nói trong nhà các anh không thích nó, hỏi mẹ có phải chị cũng không thích nó hay không. Ôn Ngôn, coi như mẹ cầu xin con, qua đây gặp nó một chút được không?” Ngôn Trăn nói đến đây thì nghẹn ngào bật khóc.
Ôn Ngôn im lặng nghe tiếng khóc ở đầu bên kia điện thoại, trong đầu thoáng hiện bộ dáng khi còn bé của Lục Nguyên Khải. Khi đó, cô còn đi theo Ngôn Trăn ở đó, cho nên cũng thường xuyên gặp mặt hơn. Về sau, ấn tượng về Lục Nguyên Khải trong cô càng mơ hồ, có mấy lần gặp mặt, cô đã cảm giác được thằng bé thành thục hơn so với bạn bè cùng trang lứa, hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-thieu-dinh-cua-on-ngon/1186629/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.