“Long Dương, với võ công của ngươi, nhất định có thể phá vòng vây! Ngươi mang Tử Huyên chạy đi, ta sẽ phát tín hiệu!”
“Ngươi nói bậy gì đó! Ngươi là người của ta, một khi ta còn sống thì tuyệt không cho phép ngươi chết! Ta tới đây là để cứu ngươi, không phải là muốn ngươi đi dâng mạng!”
~oOo~
Nghe lời nói của Long Dương, Dương vương hận đến nghiến răng, không những hận việc Khương Quốc Thái tử thân đang hãm trong địch doanh mà vẫn cứ thản nhiên nói nói cười cười, điều khiến hắn hận hơn chính là tràn đầy trong đáy mắt Lâm Nghiệp Bình đều là thân ảnh của Long Dương.
Sớm biết như vậy, hắn nên nhanh chóng để nam tử này hoàn toàn biến thành người của hắn. Chỉ hận bản thân hắn đã tính toán sai lầm, cứ ngỡ rằng nếu để Lâm Nghiệp Bình tin là mình đã thất thân thì y sẽ không còn si mê Long Dương nữa, hắn sẽ từ từ khuyên bảo y, rồi cuối cùng y cũng sẽ hiểu được…
Dương vương hừ lạnh một tiếng, nộ khí dâng đến cực điểm lại hóa thành một tràng cười, hắn nói, “Trẫm cũng muốn biết Long Dương Thái tử còn có diệu chiêu gì để có thể mang theo tên yêu đạo này an toàn thối lui!”
Hai chữ “yêu đạo” tàn nhẫn đâm vào lòng Lâm Nghiệp Bình, yêu đạo… Yêu đạo Y… Y sẽ hại chết Long Dương
Long dương mặt liền biến sắc, cả giận nói, “Dương vương, ngươi chớ hồ ngôn loạn ngữ!”
Dương vương nhìn Lâm Nghiệp Bình, khóe miệng chợt hiện lên một tia cười lạnh quỷ dị, hắn lãnh đạm nói, “Hồ ngôn loạn ngữ Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-vi-trong-lay-giang-son-lam-trong/32279/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.