“Ta không quản được nữa! Không có ngươi, ta cần giang sơn để làm gì!”
Chiến sự căng thẳng, tuy rằng binh lực Khương Quốc không mạnh nhưng cũng dễ thủ khó công, quân sĩ hai nước thương vong vô số. Cứ như thế, lưỡng quốc giằng co, hết lên rồi xuống, ngày lại qua ngày, thoáng một cái đã nửa tháng trôi qua.
Chuyện Quốc sư Lâm Nghiệp Bình phản bội Khương Quốc đã ảnh hưởng tồi tệ đến quân sĩ. Cộng thêm Dương Quốc cố ý lan truyền tin đồn, nhất thời đã khiến lòng người hoảng loạn.
Hơn nữa, tuyết thượng gia sương[1], Thái tử Long Dương vì một tên yêu đạo mà đắm mình trong trụy lạc, mặc dù bị thương nặng nhưng không chịu tiếp nhận trị liệu, toàn bộ trên dưới Khương Quốc đều bị bao phủ bởi một mảnh hàn băng…
“Nghiệp Bình Nghiệp Bình…”
Trướng doanh bị màn đêm che phủ, một tiếng gọi đau xót vang lên, đem Lâm Nghiệp Bình tỉnh lại từ trong giấc mộng. Y mở mắt, ngay lập tức cả người như bị sét đánh ngang qua, toàn thân không thể cử động. Nghiệp Bình kinh hãi thét lên, “Long… Dương… Long… Dương…”
Cả người Long Dương run lên, tại sao Nghiệp Bình lại nói chuyện như thế
“Long… A…”
Thanh âm chưa kịp phát ra thì đã bị chặn lại, chất lỏng lạnh như băng ướt đẫm gò má Nghiệp Bình, trong miệng là một mảnh xúc cảm mềm mại đang lan tỏa. Nghiệp Bình run rẩy buông lỏng tay, lá thư loang lổ vết máu bị y vo tròn liền rơi xuống đất.
Nghiệp Bình nghẹn ngào ôm chặt Long Dương.
Hắn không nghi ngờ mình, càng không vứt bỏ mình! Giờ đây, chẳng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-vi-trong-lay-giang-son-lam-trong/32278/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.