Thời gian như ngưng trệ, tai An Ninh Hề như ù đi, chẳng thể nghe được âm thanh nào khác nữa, chỉ còn tiếng cười của hai người kia từng đợt truyền tới xuyên qua màng nhĩ.
Chung quanh như biến thành hầm băng, rồi lại như đang bị thiêu đốt giữa đống lửa phừng cháy bừng bừng, nàng đã không còn phân biệt được mình đang ở nơi nào nữa, chỉ còn biết chìm đắm trong nỗi thống hận như biển triều lai láng không thể tự kiểm soát. Bao chuyện xa xưa hiện rõ mồn một ra trước mắt, toàn thân khắp nơi bê bết máu rơi xuống vực thẳm thoảng như mới xảy ra ngày hôm qua.
"A Di Đà Phật, thí chủ đừng để oán hận làm cho mù quáng, như vậy sẽ chỉ khiến cho lòng mình càng bị dày vò đau khổ thêm mà thôi."
Đồ Di Ca đột nhiên cất giọng nói, lời ông như làn gió mát dịu nhẹ từ từ thổi vào bên tai An Ninh Hề, vực dậy thần trí đang u mê hỗn độn của nàng quay về hiện thực. Nàng hít một hơi thật sâu, qua giọng nói êm ả bình yên đó mới từ từ bình ổn lại cảm xúc trong lòng. Lại giương mắt thì nhìn về phía hai người trên bậc thềm ngọc, biểu cảm trên mặt đã quay về lạnh nhạt hờ hững như lúc đầu, tâm tình cũng ổn định hơn rất nhiều.
Đã nhịn lâu như vậy, hôm nay sao có thể mất kiên nhẫn như thế.
Có lẽ nhận ra ánh mắt của An Ninh Hề đang nhìn mình, tầm mắt Quách Tuệ Nguyệt cũng quét tới, khi nhìn thấy An Ninh Hề, vẻ mặt nàng ta cũng chẳng có gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-tuoi-dep/1296993/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.