Tiêu Sơn đang suy nghĩ miên mang, lại nghe thấy giọng Triệu Viện vang lên: "Các người đều ra ngoài đi."
Thái giám cung nữ đồng loạt ra khỏi phòng.
Giọng Triệu Viện lần nữa vang lên: "Mọi người rời đi, ngươi muốn nói cái gì, có thể nói ra toàn bộ!"
Tiêu Sơn cảm thấy kinh hãi, hắn tập trung tinh thần lắng nghe, mới nghe thấy đi vào cùng Triệu Viện còn có một người. Người nọ hô hấp trầm ổn, bước chân lại nhẹ, võ nghệ hẳn là trên mình, Tiêu Sơn ngừng thở, sợ hành tung của mình bị người nọ phát hiện
Lại nghe thấy người nọ mở miệng: "Điện hại, có mấy lời không biết có nên nói hay không."
Tiêu Sơn nhận ra đó là giọng của Ngô Hạo, nghĩ thầm không biết gian tế này sẽ nói ra mấy lời vuốt mông ngựa gì để mê hoặc Triệu Viện.
Triệu Viện nói: "Ta thấy trên đường ngươi vẫn luôn có ý muốn nói nhưng lại thôi, có gì muốn nói cũng suy nghĩ rất lâu rồi đúng không? Cứ nói thẳng ra là được."
Ngô Hạo nói: "Nói ra sợ Điện hạ sẽ trách thuộc hạ châm ngòi ly gián, nhưng nếu không nói, sẽ ngày đêm bất an, vì lo lắng cho an nguy của Điện hạ."
Tiêu Sơn nghe Ngô Hạo nói xong, âm thầm mắng to gia hỏa này thật không biết xấu hổ.
Chỉ nghe Triệu Viện nói: "Không sao, nói đi."
Ngô Hạo nói: "Tần Sơn là nghĩa tử của Tần tể tướng, để lại trong phủ chính là mối họa, vẫn là nghĩ biện pháp đuổi ra khỏi phủ thì tốt hơn."
Triệu Viện nói: "Hắn đã không còn ở trong viện, không sao, dù thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-tong-de/594959/quyen-1-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.