Viện Viện cau mày, muốn lấy khăn lau cho Tiêu Sơn một chút, nhưng mới giơ lên lại rụt về, lúc sau mới nói: “Ngày hôm nay ta mới biết, thì ra đào đất vất vả như vậy. Ta cũng chỉ lấp đất một chút, đã thành cái dạng này, vậy dân chúng cả ngày làm việc tay chân, sẽ khổ thành cái dạng gì nữa!”
Tiêu Sơn căn bản không để trong lòng, đưa tay vỗ vỗ bả vai Viện Viện: “Ở đâu mà có thể than thở nhiều như vậy, ăn được một bữa cơm, trên tay đều là vết chai, đã sớm không còn đau nữa!”
Viện Viện gật đầu, cùng Tiêu Sơn chẫm rãi rời khỏi bờ hồ, một lúc sau đột nhiên hỏi: “Trời cũng không còn sớm nữa, nhà của ngươi ở đâu? Ta đưa ngươi về.”
Tiêu Sơn sững sờ hỏi: “Tại sao vậy?”
Viện Viện cười cười, nói: “Ngươi còn nhỏ, ban đêm đi một mình không an toàn, trong thành rất loạn, dẫn ngươi về nhà an toàn, ta mới an tâm. Cũng không thể bởi vì hôm nay giúp ta làm việc, cuối cùng lại bị lỗ vốn nha.”
Trán Tiêu Sơn phủ đầy sọc đen, mấy ngày nay, còn chưa nhận ra việc mình là đứa nhỏ mười ba mười bốn tuổi, lúc này nghe thấy Viện Viện nói những lời như vậy, liền ý thức được, bởi vì đối phương lớn tuổi, bộ dạng so với mình còn tốt hơn nhiều, cao hơn khoảng một cái đầu, đã là một ông cụ non rồi.
Tiêu Sơn chỉ cảm thấy mây đen đầy đầu, chần chờ nói: “Nhà của ta ở bên trong cổng Thanh Môn, nếu tiện đường thì đi cùng, nếu không tiện thì coi như xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-tong-de/260549/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.