Hai người trở lại pháp trường, nhìn thấy trên pháp trường lại có thêm nhiều binh lính hơn nữa, xung quanh chỉ là binh lính bình thường, ở giữa lại có một tên trung niên mập mạp khoác áo lông.
Mà thi thể của Nhạc Vân và Trương Hiến, vẫn nằm nguyên tại chỗ, đã không nhìn ra được hình dáng, chỉ có thể từ búi tóc trên đầu mới có thể lờ mờ phân biệt được.
Viện Viện và Tiêu Sơn trốn sau gốc đại thụ, Viện Viện dậm chân nói: “Ai nha, đã tới chậm, xử lý như thế nào đây, nhiều người như vậy, chúng ta làm sao mà trộm được thi thể?”
Tiêu Sơn nói: “Cái này đơn giản, ngươi dẫn bọn họ đi chỗ khác, ta trộm thi thể, man thiên quá hải*, giương đông kích tây!”
(*Man thiên quá hải (瞞天過海),Giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn. Trong 36 kế)
Viện Viện nói: “Ngươi đã đọc qua binh pháp?”
Tiêu Sơn chán ghét một hồi, cuối cùng lắc đầu: “Thuận miệng nói bừa đấy, ta chỉ đọc sách bình thường thôi, đám sư phụ đều đau đầu vì ta! Bởi vì đần, thường thường khiến cho bọn họ tức giận đến dựng râu trừng mắt a.”
Viện Viện không hề hoài nghi lời hắn nói có là sự thật hay không, chỉ nói: “Trong mấy người này, có người biết ta, ta không tiện dẫn bọn họ rời đi! Vẫn là ngươi làm đi, để ta trộm thi thể!”
Tiêu Sơn nhìn tên mập trung niên dẫn theo một đội quân ở phía xa kia, lại nhìn Viện Viện một chút, nói: “Những người kia giống như là đang tìm ngươi, tìm ngươi hả?”
Viện Viện dậm chân: “Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-tong-de/260548/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.