Tiêu Sơn cười nói: “Tam ca, không phải có câu chó khôn không cản đường sao?, ngươi có nghe qua những lời này chưa?”
Thiếu niên bị Tiêu Sơn cắn ngược, cảm thấy phẫn nộ, muốn cãi lại, nhưng mà từ trước cho tới bây giờ chưa từng cãi nhau với ai, nên chỉ có thể đỏ bừng mặt, căn bản không biết nói cái gì.
Tiêu Sơn thấy bộ dạng thiếu niên vừa vừa túng quẫn vừa tức giận, cảm thấy thú vị, đang muốn trêu chọc y một chút, lại bị Trương Tam giựt góc áo.
Trương Tam nói nhỏ: “Tiểu quan nhân, đừng gây chuyện! Chúng ta còn phải đi đến Thái Thị Khẩu đó!”
Tiêu Sơn liền nhún vai với thiếu niên kia, nghiêm túc nói: “Bọn ta thật sự không đi theo ngươi, hôm nay Nhạc Vân Cùng Trương Hiến bị hành hình ở Thái Thị Khẩu, hơn phân nửa dân chúng đều là đi đến chỗ đó, nhiều người đi cũng một con đường, đụng phải nhau cũng là chuyện thường tình! Bọn ta không có nhiều thời gian, đi trước đây!”
Nói xong, liền cùng Trương Tam lướt qua thiếu niên kia, một đường đi thẳng về phía trước. Trương Tam một bên đi, một bên nói với Tiêu Sơn: “Thiếu niên vừa rồi, dường như lai lịch không nhỏ, cậu xông vào y như vậy, cũng không sợ bị phiền toái?”
Tiêu Sơn cười nói: “Sẽ có gì phiền toái? Nếu đánh nhau, chúng ta có hai người, y chỉ có một, nhất định đánh không lại.”
Trương Tam nói: “Coi chừng y về nhà cáo trạng, vừa rồi cậu mắng thật khó nghe! Lỡ như người nọ là thân thích của Tần Cối, cậu thật sự xong rồi.”
Tiêu Sơn cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-tong-de/260546/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.