Tô Tô trợn mắt nhìn hắn: “So với hắn, ta càng hứng thú với ngươi hơn.” Lời này đều phát ra từ tận đáy lòng nàng. Nếu nói Tiêu Bạch Khanh là một kho máu di động, thì Nam Bình chính là một viên đạn bắn thẳng vào trung tâm. Thân là quân sư tương lai của Thương Lãng trà hội, hắn chắc chắn là chỉ đâu đánh đó, đánh đến nơi nào thì nơi đó biến thành đống hoang tàn. Có thể nói, hai người lợi hại nhất Thương Lãng trà hội, một người là thủ lĩnh giấu mặt, người còn lại chính là Nam Bình. Tô Tô cảm thấy nếu như muốn làm tan rã Thương Lãng trà hội, cách tốt nhất không phải giết sạch bọn họ, mà là.... Lên kế hoạch lôi kéo những người bên trong, sau đó khiến cho bọn họ tự mình đánh mình. Mà Nam Bình chính là đối tượng đầu tiên ta muốn thu phục. “Ồ?” Nam Bình nghe xong lời nàng nói bèn nhướng mày, “Ngươi đột nhiên nói với ta những lời này. Nói thật thì, ta sợ tới mức nổi cả da gà.” “..... Yên tâm, ta không có ý gì khác.” Tô Tô đau đầu muốn chết, xú danh chính là thảm như thế. Chỉ cần ngươi nói một câu, người ta sẽ cho rằng ngươi đang có rắp tâm hại người, “Ý ta là, có qua có lại mới gọi là tình người. Lần này ngươi giúp ta rất nhiều, lần sau ngươi cần ta giúp, ta nhất định sẽ không từ chối ngươi.” “Ừ, ta đúng thật là có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp.” Nam Bình nghiêm nghị nói. Ta phi, nhanh như vậy? “.... Ngươi nói đi.” Tô Tô suy nghĩ một chút rồi nói thêm, “Nếu như làm được, ta sẽ giúp ngươi.” “Mục đích của ngươi khi giả làm Tô đại tiểu thư là gì?” Nam Bình hỏi. “.... Cần ta nói bao nhiêu lần nữa hả? Ta chính là Tô Tô!” Tô Tô trả lời. “Haha.” Nam Bình bật cười, hắn hoàn toàn không tin những lời này. Nhưng mà, hắn cũng không muốn truy hỏi đến cùng. Dù sao thì thời gian còn dài, chỉ cần ta chịu phí chút thời gian ở trên người ngươi, ngươi sẽ lộ ra dấu vết thôi. Tuy không biết được ngươi do ai phái tới, tại sao lại giả mạo Tô Tô, nhưng dù sao ta và Tô Trung Chính cũng là đối thủ. Tô Trung Chính chết cũng không liên quan tới ta, còn Tô Tô thật thì.... Chết càng sớm càng tốt. Hơn nữa, vì để cho Tô gia chết càng nhanh hơn, ta cũng nguyện giúp đỡ một chút. Nhưng bây giờ, có vẻ đối phương không tin tưởng ta. Có vẻ như ta cần phải lấy được lòng tin của đối phương trước đã..... “Được rồi, ta đổi yêu cầu khác.” Nam Bình biết rằng rất khó để có được sự tin tưởng của đối phương trong một thời gian ngắn. Vì vậy hắn chỉ đơn giản là tạm gác lại chủ đề và nói sang chuyện khác. Chỉ thấy hắn lấy ra một thứ từ trong ngực rồi đưa cho Tô Tô. Tô Tô thu hồi ánh mắt, nghi hoặc nhìn hắn. Thứ hắn lấy ra chính là một bức huyết thư.... Lúc trước khi ở trong đại lao, Tô Tô đã lấy máu chó viết bức huyết thư này. Đây là muốn làm gì thế? “Ta khá hứng thú với văn thể này.” Nam Bình lắc cây quạt trong tay, cười giống như một con hồ ly, “Có thể nhường lại người viết phong thư này cho ta không?” Sau một nén nhang, Nam Bình xú mặt rời đi. Bởi vẫn luôn chú ý đến nơi này nên Tô Trung Chính cảm thấy rất tò mò, sắc mặt của Nam Bình sao lại khó coi như thế? Hay là bị con gái mình ức hiếp? Người vừa đi, ông liền chạy vào trong phòng Tô Tô, bắt đầu nói bóng nói gió. “Hắn hỏi con một thứ.” Tô Tô thú nhận, “Nhưng con không cho.” “Nói thật cho cha nghe.” Tô Trung Chính không tin chút nào. “Là thật đấy.” Tô Tô bật cười, “Có một thứ là hắn không có, chỉ có mình con có, cho nên hắn mới cố ý tới đây hỏi con.” “Là thứ gì?” Tô Trung Chính ngập tràn hiếu kỳ. Tô Tô dùng ngón tay chỉ vào mình: “Chính là con.” Tô Trung Chính phun ra một ngụm trà, ho khan vài tiếng, sau đó nhìn chằm chằm nàng và nói: “Con nói đùa gì thế? Nếu cậu ta thật sự muốn cưới con, vậy thì vị trí Tể tướng của ta liền nhường chỗ cho cậu ta ngồi!” “Là thật đó.” Tô Tô thở dài, xuống dưới giường, đi đến cạnh án thư. Trên bàn bày văn phòng tứ bảo, tuy rằng trước nay chưa từng dùng qua, nhưng mỗi ngày hạ nhân đều đến lau dọn nên trông sạch sẽ bóng loáng. Nàng trải một tờ giấy Tuyên Thành trắng như tuyết ra, rồi lấy chiếc bút lông Hồ Châu từ giá bút bằng đá xuống và chấm ít mực ở nghiên. Vừa viết một chữ liền thấy buồn bực trong lòng.... NND.... Ai có thể viết chữ bằng bút lông đây?! Ai có thể viết chữ phồn thể đây?! Bất lực, nàng ném bút lông xuống, trực tiếp nhúng đầu ngón tay vào mực để viết. Tô Trung Chính sớm đã đứng ở sau lưng nàng, nhìn cảnh tượng kỳ lạ trước mắt này. Con gái cư nhiên đi viết chữ? Tuy rằng chữ viết không đẹp bằng trẻ thơ nhưng dù sao cũng là chữ... Đúng là ông trời có mắt, tổ tiên phù hộ! Con gái ta rốt cuộc không phải bị thịt một chữ bẻ đôi cũng không biết! Mà khi quan sát, ánh mắt ông cũng dần nghiêm túc. Nam Bình có thể nhìn ra lợi ích của văn thể này, ông đương nhiên cũng có thể nhìn ra. “Tóm tắt rõ ràng, sạch sẽ lưu loát.” Ông khen ngợi một tiếng, “Ai đã dạy cho con viết cái này?” Kết quả, Tô Tô lại chỉ vào mình. Trước khi Tô Trung Chính cau mày, nàng lập tức giải thích: “Nếu không thì Nam Bình sao lại tới cửa nhà chúng ta? Còn tới gặp riêng con, hắn không sợ bánh bao thịt đánh chó (*) à? Nhầm, ta mới không phải con chó! Ý con là, nếu không phải vì thể văn này, hắn căn bản sẽ không thèm nhìn con lấy một cái.” (*) Bánh bao thịt đánh chó hay Cẩu Bất Lý (狗不理) là bánh bao nhân thịt ở Thiên Tân; tên nó có nghĩa là: “bánh bao chó không thèm”. “Thực sự là do con viết?” Tô Trung Chính nghi hoặc nhìn nàng. Tô Tô cũng phát hiện ra rằng, nếu không có một lời giải thích hợp lý thì sẽ không ai tin rằng thứ này là ta viết, dù sao trước kia thiên hạ đều biết ta là một thiếu nữ bị thiểu năng. “Ba ngày nay, mỗi một buổi tối con đều mơ cùng một giấc mơ.” Tô Tô bắt đầu chém gió, “Trong mơ con thấy một lão nhân, đằng sau ông ấy có một núi sách. Ông ấy nói với con rằng, lịch sử bảy đời Tô gia thực không dễ dàng, ông không thể trơ mắt nhìn Tô gia bị hủy hoại trong tay con.” Người cổ đại rất mê tín, ngay cả một chính trị gia lớn như Tô Trung Chính cũng không ngoại lệ, vẻ mặt ông lập tức trở nên nghiêm túc: “Lão nhân kia trông như nào?” “Lão nhân mặc một bộ y phục rực rỡ, mắt bên phải bị mù.” Tô Tô suy nghĩ một chút, đấm tay phải vào lòng bàn tay trái, “Đúng rồi, bên người ông ấy còn có một con khỉ.” “Sư phụ....” Mắt Tô Trung Chính mắt bỗng nhiên ươn ướt, ông lẩm bẩm, “Không sai, đây nhất định là ân sư của ta, Hoàng Sơn lão nhân.” (Lời editor: Đúng là mèo mù vớ phải cá rán:^)) Khi ông nhìn lại Tô Tô, ánh mắt mắt hoài nghi giảm đi một nửa. Khánh Quốc ai đều biết ân sư của ông là Hoàng Sơn lão nhân, nhưng đối phương chỉ dạy ông ba năm, ba năm sau liền vào trong núi, không có tin tức. Thế nhân chỉ biết ông ấy đã dạy ba Tể tướng, bốn quân sư, là người thầy lợi hại nhất đương thời. Cho nên ngoài ông ra, không ai biết Hoàng Sơn lão nhân trông như nào, mấy người đệ tử của ông ấy cũng sẽ không nói riêng cho người khác biết. Tất cả mọi người cảm thấy Hoàng Sơn lão nhân nhất định là một lão tiên sinh râu tóc bạc phơ, phong thái giống tiên nhân. Nhưng trên thực tế thì sao? Ông ấy thích mặc y phục vô cùng sặc sỡ, mắt bên phải bị mù, còn suốt ngày mang một con khỉ nghịch ngợm theo. Tô Tô có thể nói ra diện mạo của đối phương, ông hoàn toàn tin con gái thật sự gặp ân sư. “Không hổ là ân sư.” Tô Trung Chính thở dài một hơi, “Ta dạy con mười sáu năm cũng chưa thể dạy con viết tên mình. Ân sư chỉ cần dùng ba ngày, con đã có thể viết được chữ.... Đúng rồi, lão nhân gia còn dạy con gì nữa không?” Tô Tô bĩu môi. Ta có thể viết chữ hoàn toàn không hề liên quan đến Hoàng Sơn lão nhân nhé! Ta sở dĩ có thể nói ra diện mạo của đối phương còn không phải bởi vì ta chính là tác giả tiểu thuyết à?!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]