Tiêu Đại Bẳng ờ trong mắt TưNam.
không thể nghi ngờ là người rất kỳ quái.
Hắn khi thì trêu tức.
khi thì ngưng trọng.
Khi trêu tức.
thoạt nhìn càng giống như là tên vô lại.
nhưng khi ngưng trọng, Tư Nam đà thấv hắn như núi như non, thâm sâu không lường được.
Không biết rốt cuộc là kinh nghiệm gì.
có thể lịch làm ra một người như vậy, nhưng Tư Nam hiểu 1ẳng, chuyện mà Tiêu Đại Bẳng muốn nói, người khác ngăn không được, nếu hắn không muốn nói, mình cùng quvết bức không được.
Thêm chút ít cành khô.
Tư Nam mặc dù muốn đi gặp mẹ đẻ.
nhưng tuvết lỡn mênh mông, cũng biết dục tốc bất đạt.
đã như vậy.
không bẳng trước hết nghe nghe chuyện của Tiêu Đại Bẳng.
Tiêu Đại Bẳng nếu không quay lại.
minh cũng có cái để nói với Tiêu Bổ Y.
Nghĩ đến Tiêu Bố Y.
Tư Nam trong mắt như có hào quang, quay đầu nhìn về phía ánh lửa.
nghe Tiêu Đại Bẳng tự thuật chuyện cũ.
“Năm đó mùa đông, ta tại Giang Nam.
Giang Nam đương nhiên là không thể nào lạnh bẳng Liêu Đông.
Nhưng năm đó mùa đóng rất lạnh, ta cả đời đều không thể quèn" Tiêu Đại Bẳng thấp giọng nói: “Ta gọi là Đại Bẳng, thật ra vốn là gia phụ hv vọng ta như đại bẳng giương cánh, khôi phục lại được quốc gia.
Ta là hậu duệ Lương triều, cò đương nhiên cùng biết được.
Ta từ nhỏ tập võ, cùng coi như là vãn vò song toàn”.
Tư Nam nói: “Bá phụ hiện tại vò công cái thế.
thán là quốc sư Bách Tế, thi ra là đà có căn cơ từ thuở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-mi-sac/3912796/chuong-562.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.