Vương Thế Sung sau khi quay lại Dương Châu, không nói lòi nào.
quản thần không dám nhiều lời, thấy Vương Thế Sung tâm tình không tốt, đều lo sợ lùi ra.
Vương Thế Vì đà sớm lôi kéo hai đứa con trai về phù nghị sự, Vương Thế Sung cô độc ngồi ở trong điện, có sự cô đơn nói không nên lòi.
Hắn từ sau khi trờ về, một mực ngồi tới hoàng hôn.
Đắn khi ánh nắng chiều chiếu lên đại điện lấp lánh, nổi lên chút ít ánh vàng sáng ngời.
Vương Thế Sung lúc này mới từ trên ghế rồng đi xuống.
Cung nhân đều không dám nhiều lời, người nào cũng biết vị hoàng đế này tuy thích cười, thế nhưng cũng thích giết.
Hắn khi cười rộ lên, thậm chí có thể cùng ngươi xưng huynh gọi đệ, thì lại là lúc giết ngươi, có thể giết chính họ nhà ngươi, đào phần mộ tổ tông tám đòi của ngươi lên.
Người đắc tội với Vương Thế Sung, xưa nay đều chết không yên lành, bất quá cũng có một người ngoại lệ.
cung nhân cũng tự biết thân biết phận, biết mình sẽ không trờ thành ngoại lệ.
Bọn họ hiện tại chỉ hy vọng, Thánh Thượng này có thể đùng bữa sáng, quay lại an giấc, vậy bọn họ đã cám ơn trời đất rồi.
Hiện tại cho dù cung nhân cũng đà hiểu rằng, đại quân Tây Lương vương tiệp cận, liên tục lấy năm thành, hôm nay lòng người bàng hoàng, đều tìm đường lui.
Vương Thế Sung rốt cuộc chậm rãi đứng dậy, thẳn sắc có sự mòi mệt nói khỏng nên lời.
hắn quay lại hậu cung, cũng không có đi tìm phi tần, mà là đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-mi-sac/3912739/chuong-502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.