Màn đêm dần dần đậm đặc, mọi người trong phòng nghị sự đã khó phân biệt khuôn mặt.
Không có ai đốt đèn, cũng không có ai rời khòi.
tất cả mọi người như cọc gỗ nhìn sang Đỗ Phục Uy ngồi ở dưới đất.
Tất cả những chuyện phát sirih trong một ngày này, giống như đang ở trong giấc mộng vậy, hơn nữa nhìn như còn chưa có tỉnh dậy.
Quân Giang Hoài mâu thuẫn đà lâu, quân Giang Hoài đà mỏi mệt.
quàn Giang Hoài lúc này trận quyết đấu cũng không kịch liệt, lại phi thường thảm thiết cuối cùng đà hạ màn.
Nhưng đến khi mặt tròi một lần nữa mọc lên, quân Giang Hoài còn có thể là quàn Giang Hoài hay không? Không ai biết, tất cả mọi người đều yên lặng nhìn sang Đỗ Phục Uy, tâm tinh nặng nề tựa như bóng đêm, không có nừa phần ánh sáng.
Đỗ Phục Uy ôm huynh đệ, nhìn sang thê tử, hai mắt trống rỗng, thẫn thờ mà ngồi, khỏng biết qua bao lâu, lúc này mới nói: “Tất cả đều trờ về nghỉ ngơi đi”.
“Nghĩa phụ..Hám Lăng tiến lên một bước, muốn nói lại thôi.
“Ta không sao” Đỗ Phục Uy khi nói ra mấy chữ này.
khỏng có bất kỳ vẻ mặt gì.
Hám Lăng lại thờ ra một hơi, hắn hiểu rất rõ Đỗ Phục Uy.
hắn hiểu rằng.
Đỗ Phục Uy nói không có việc gi, thì nhất định là không có việc gi.
Nhưng chỉ có một mình Đỗ Phục Uy, hơn nữa khắp noi là một đống hỗn độn, hắn làm sao sống qua được một đêm dài?
“Để cho ta yên tĩnh” Đỗ Phục Uy lại nói.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, rốt cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-mi-sac/3912723/chuong-486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.