Đường trong bụng núi quanh co uốn khúc, chẳng khác gì động trời, nhìn không thấy điểm cuối, nhưng lão Tam vẫn có thể tìm ra một lối ra.
Chỉ là ba người càng lúc càng xa, thanh âm của quân Đột Quyết dần dần rời xa, cho đến lúc không còn tiếng động.
Thủy Linh mới bắt đầu thì cảm thấy tò mò háo hức, nhưng đi một lúc lâu thì mới hoảng sợ, bụng núi cực kỳ âm u, giống như vô cùng vô tận, trong bóng tối đầy vẻ thần bí, nếu không phải phía trước còn có hai người, nàng tuyệt đối không dám lẻ loi một mình đi ở trong này, nhìn cái áo choàng màu đỏở trước mắt, Thủy Linh mở to hai mắt, chỉ sợ áo choàng đột nhiên biến mất, may là Tiêu Bố Y đi cũng không cấp bách, làm cho nàng đi theo cũng không cố hết sức.
Lão Tam hình như có có bản năng trời sinh tìm đường, quanh co mà đi, cực kỳ kiên nhẫn, đi tiếp gần nửa canh giờ, Thủy Linh tay chân đều đã có chút bủn rủn, phía trước đột nhiên truyền đến thanh âm nức nở…
Thủy Linh ôm chầm lấy cái áo choàng đỏở phía trước, lớn tiếng nói: "Có quỷ khóc!"
Thanh âm của nàng kích động, bi thảm vô cùng.
Tiêu Bố Y dừng bước, quay đầu lại nhìn Thủy Linh, thấy trên mặt nàng tràn đầy sợ hãi, cau mày nói: "Cô thật sự là tự mình chuốc lấy cực khổ".
Thủy Linh nghe được tiếng người, nhìn thấy Tiêu Bố Y hai mắt sáng quắc, trong lúc nhất thời lại quên đi sợ hãi, nhưng bàn tay nắm lấy áo choàng đỏ vẫn không có buông ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-mi-sac/3912524/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.