Thủy Tất Khả Hãn nghe được Thủy Linh nhảy xuống khe núi, trong một khắc này cũng khiếp sợ.
Thập Bát Đạt lại lớn tiếng nói: "Tuyệt không thể, người bắt cóc Linh nhi tâm tư kín đáo, làm sao có thể tự tìm cái chết?"
Thủy Tất Khả Hãn trầm giọng hỏi, "Sất Cát Thiết, ngươi đem chuyện ngươi đuổi theo như thế nào kể lại rõ chi tiết, không nên sai sót, ngươi là tự mắt thấy Văn Vũ Chu mang theo Linh nhi nhảy xuống khe núi?"
Sất Cát Thiết lắc đầu nói: "Vậy thì thật không có".
Thập Bát Đạt cười lạnh nói: "Thúc phụ, xem ra từ sau khi người bị Lý Tĩnh bắt, lá gan cũng nhỏ hơn rất nhiều".
Thủy Tất Khả Hãn khoát tay nói: "Thập Bát Đạt, không được vô lễ, Sất Cát Thiết nếu không vì chúng ta, thì sao có thể thành ra như vậy? Hắn bị Lý Tĩnh bắt, bất quá là thực lực không bằng.
Lý Tĩnh quét ngang cả tộc Thiết Lặc, tung hoành Đột Quyết, quả thật là đại tài lĩnh quân, thua ở trong tay nhân vật như vậy cũng không có phải là chuyện gì đáng ngượng.
Sất Cát Thiết lúc đầu nếu tiếp nhận sắc phong của cẩu hoàng đế Tùy triều, chúng ta hôm nay có thể bình yên ở đây hay không cũng chưa biết được, loại ân tình này, Thập Bát Đạt, ngươi phải nhớ cho kỹ trong lòng mới đúng".
Thập Bát Đạt trong lòng chợt lạnh, khom người nói: "Thúc phụ, ta mới vừa nói có chỗ mạo phạm, mong người không lấy làm phiền lòng".
Sất Cát Thiết đuổi theo không có kết quả trong lòng vốn đã không thoải mái, lại bị Thập Bát Đạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-mi-sac/3912523/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.