Chương trước
Chương sau
Buổi sáng ngày hôm sau..
Trong căn phòng màn cửa sổ vẫn buông xuống, ánh sáng chỉ len lối vào được một chút ít.
Một đôi tình nhân đang ôm nhau ngủ rất say.
Đôi mắt đẹp chợt mở ra nhìn người bên cạnh. Gương mặt cô nhỏ bé, tinh xảo lúc ngủ trông rất ngoan, rất trẻ con, không giống như nét mặt có chút bất cần đời mọi khi, nhưng trong mắt lại u buồn che phủ.
Tưởng Khởi không ngờ chuyện tối qua là một chuyển biến rất lớn, trước giờ hắn chưa bao giờ chịu một cú sock xoay chuyển đến độ đó..
Có thể nói là vừa bất ngờ, vừa không thể tin, hạnh phúc ư, đương nhiên rồi.. Nhưng hắn sợ, sợ sau khi cô tỉnh lại, một lần nữa lại phủi bỏ mọi mối quan hệ, như không có chuyện gì xảy ra.
Như vậy thì hắn phải làm sao ? Thả cô tự do, hay cố chấp giam giữ...
Nghĩ đến đây tay hắn vô thức siết chặt người trong lòng..
Ummm
Cố Minh Châu sau một đêm bị người ta hành hạ đến nhủn cả người.. Đang ngủ ngon thì bị khó thở, cô giật mình.. mắt mở ra chớp chớp.
Đẹp trai quá Tên yêu tinh nhà cô ở vị diện trước, hay ở thế giới thực tại đều mang nét đẹp không ai bì nổi, cô thật là có phúc khí mà. Ầy.. nhưng sao lại dùng loại ánh mắt quá sắt bén đó nhìn cô thế... Cái tên này lại nghĩ ngợi lung tung rồi đây.
Cố Minh Châu mĩm cười hướng người lên hôn chót mũi người đàn ông của cô một cái..
Chào buổi sáng anh yêu giọng tuy hơi khô khốc nhưng cũng rất gợi cảm.
Yết hầu người nào đó hơi chuyển động..
Anh là ai ? muốn xác định xem có phải đêm qua cô lại say xỉn làm càng không !

Cố Minh Châu lắc đầu bất đắt dĩ,...biết ngay mà. Cô ngồi dậy, hai tay nhéo má hắn, nhéo đỏ cả má mà người kia vẫn bất động đợi câu trả lời :
Anh là... cô cố ý kéo dài không đưa ra câu trả lời.. nhìn nét mặt gần mất kiên nhẫn kia,
ôi.!!. muốn chơm chơm mấy cái thật kiêu mà..
Anh là Tưởng Khởi, Tưởng tam thiếu gia, là cục cưng, là bảo bối, là anh yêu của Cố Minh Châu đây còn là A Mãnh của cô nữa.. Nhưng cô sẽ đợi một ngày anh nhớ ra, giờ cô có nói chắc anh cũng không tin.. Không cần thiết, miễn là anh vẫn còn bên cạnh cô, đó là điều tốt nhất ông trời ban cho cô rồi..
Tưởng Khởi nghe xong, mắt đối mắt với cô, bên trong là từng tia sự sống lăn tăn sinh động, không còn mây mù u ám, nổi buồn không tên nữa.. Giờ hắn mới tin, cô là của hắn rồi..
Người ít nói thích hành động nào đó lại định rụt rịch..
A Khởi..!!! anh muốn làm gì ? Cố Minh Châu né ra xa, dùng chăn quấn mình.
Làm em con mèo tinh to xác đang kéo cô lại muốn nuốt chuẩn..
Cố Minh Châu : ... sao lại lưu manh thế này ? Trả người ngoan hiền lại cho cô, tên này lại thăng cấp vô sỉ rồi.
Cốc cốc ngoài cửa tiếng gõ cắt ngang việc tốt của Tưởng Khởi..
Cố Minh Châu nghe vậy cũng giật cả mình, cô đang ở phòng của yêu tinh nhà cô, quần áo thì bị xé lung tung dưới đất. Ôi đêm qua quá kịch liệt rồi.. Thật là mất mặt mà.. ngoài cửa chắc chắn là Lý Trung..
Cố Minh Châu không nghĩ nhiều định quấn cả chăn bay ra cửa số chuồn về phòng mình.
Tưởng Khởi biết được suy nghĩ của cô, một tay hắn kéo Cố Minh Châu vào lòng..
A.. anh buông em ra... vừa tự che miệng mình, vừa nghiến răng nói nhỏ..
Hắn quăng cô lên giường xong sau đó lấy chăng che lại.. Cố Minh Châu nằm im re không dám nhúc nhích bừa..
Lý Trung thấy lâu như vậy thiếu gia vẫn không lên tiếng, nhưng hắn chắc ngài vẫn ờ trong phòng..
Thiếu gia.. Người có việc gì không ? hắn định hỏi xem có việc gì ? Liền thấy Tường Khởi chỉ hơi hé cửa ra..
Tài liệu giọng nói mang ý không vui vẻ, mới sáng sớm ai chọc ông lớn đây giận thế này...
Tưởng Khởi đưa tay ra lấy, nét mặt bình tĩnh, áo ngủ choàng kín người..
Lý Trung liền cúi đầu đưa giấy tờ cho thiếu gia, hắn tiện hỏi
Hôm nay ngài có đến công ty không ?
Không đi rất dứt khoát, thật tùy hứng mà...
Lý Trung còn định nói tiếp gì đó thì :
Rầm
Cửa đóng lại hắn mới hoàn hồn, có khi nào vì việc hôm qua mà đau lòng quá độ nên mới tự giam mình như vậy không ? Nhưng sao lại thấy hắn thì lộ vẻ ghét bỏ hơn ngày thường...
Không ổn, hắn phải đi báo cho phu nhân mới được...
[...]
Cao Tổ Nhi đang nghiên cứu dược học bên trong thì nghe Lý Trung đến..
Thiếu gia có chuyện gì à ? thường khi tên này sẽ không đến đây tìm bà, trừ khi thằng con cưng của bà có chuyện lớn..
Dạo gần đây không có nhiệm vụ gì cao cấp cần nó đích thân ra tay, làm sao lại có việc lớn gì..

Thiếu gia thất tình Lý Trung thành thật trả lời..
Lọ thuốc trong tay Cao Tổ Nhi cũng nhém nữa mà rơi xuống đất. Bà có nghe lầm không ? Thằng đầu đất nhà bà cũng biết yêu sao mà lại thất tình. Nên nhớ nó cả nam lẫn nữ đều không thích ai đến gần, tính tình quái gỡ, khó chịu vô cùng..
Bà quay sang rửa tay :
Nói rõ tí đi
Cao Tổ Nhi cũng muốn biết nữ nhân nào có thể làm con bà thất tình, thật đáng để người mẹ này bái phục.. hưng phấn thật sự nha...
Là Cố tiểu thư...!!! Thiếu gia hôm qua vì ghen tuông bắt cóc người yêu của cô ấy, bị cô ấy phát hiện, giờ thất tình tự giam mình trong phòng.. lời ít mà ý nhiều.. nghe xong toát cả mồ hôi, chuyện này khủng khiếp quá, nói lại 10 lần đi, bà đây nghe không hiểu nổi.. không tin luôn..
Lý Trung mặt đầy đau khổ, sao có vẻ phu nhân không tin mình, đó là sự thật đấy, tôi cũng chịu đựng áp lực này quá lâu rồi.. huhu.. trầm cảm mất...
Đưa ta đến gặp nó
Dạ
[...]
Một lúc sau ngay đại sảnh :
A Khởi .. không được kén ăn, anh quá gầy, ôm không thoải mái chút nào .. Cố Minh Châu đang quát, tay cầm một cái bánh bao nhỏ nhét vào miệng người kia.
Mặt Tưởng Khởi không chút tình nguyện, nhưng không dám lên tiếng vẫn cố nhai nuốt..
Tiểu Châu.. nhìn hắn hình như ăn không nổi nữa rồi, mặt rất uất ức nha...
Cô Minh Châu : ... tính dùng chiêu sắc đẹp này nữa sao , bà không để mắc lừa lần nữa đâu, bà đây bị lừa với chiêu này cả đêm rồi...
Ăn .. một hiệu lệnh giáng xuống, ai đó cúi đầu ngoan ngoãn ăn tiếp...
Cao Tổ Nhi thấy một màn không tin vào mắt mình. Thằng con của bà cuối cùng đã có người trị được nó rồi. Đa tạ trời phật mà.. Tổ tiên phù hộ, người đó lại là Tiểu Châu nữa, quá tuyệt vời rồi...
Bà quay lại liếc Lý Trung một cái : Nói xằng nói bậy là hay nhìn trước mắt giống thất tình à.. Hừ... mà là đang yêu đấy...
Cao Tổ Nhi bước đến .. Cố Minh Châu ngước lên tươi cười thoải mái :
Dì Cao
Bà liền đi tới cạnh bên :
Tiểu Châu.. A Khởi, hai đứa..
Tưởng Khởi đang cố gắng với cái bánh bao nhỏ xíu, hắn đang nghĩ cách làm sao để không ăn mà không bị Tiểu Châu mắng.. cũng không thèm ngước lên , mắt chỉ nhìn bánh trong tay cất lời :
Cô ấy là của con rồi
Cố Minh Châu nghe xong thì rất hài lòng :
Đúng vậy ...!!! Con là của anh ấy..hì hì
Nghe xong Cao Tổ Nhi và Lý Trung phía sau, muốn té ngửa..
Hai cái người này không ngần ngại phát cẩu lương chất lượng cao ..
Nghẹn.....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.