Xe tiến đến một cửa hàng đồ cổ quen thuộc. Ở đây vẫn như mọi khi, khá vắng khách.
Cố Minh Châu bước xuống không thèm quan tâm người bên cạnh có muốn vào cùng hay không. Vừa xuống là đóng cửa..
Rầm
Người nào đó.. !!! hắn đang nhịn...
Lý Trung quay lại hỏi : Thiếu gia.. Chúng ta chưa kịp hỏi hết câu thì người phía sau liền cắt ngang : Không cần hắn không muốn làm kẻ bám đuôi, thật mất mặt.
Ông lão như mọi khi đứng ngay quầy chào đón khách :
Chào quý cô, tôi có thể giúp gì được cho cô ? câu nói tiêu chuẩn đón khách.
Đạo Vương lão bá bá, không nhớ cháu à
Cố Minh Châu vừa thốt nên lời thì thấy ông lão nhướng mắt nhìn mình. Ông ấy quan sát một lúc lâu mới nhớ ra là cô gái hơn tháng trước có đến đây mua la bàn.
Nhìn cô không có ác ý gì nên ông lão vẫn cười vui vẻ.
Tìm tôi có việc gì ?
Cố Minh Châu rất tự nhiên ngồi xuống, lấy bình trà rót một tách trà thưởng thức..
Có một số việc cần hỏi thôi ạ..
Thế là ông lão mời cô vào bên trong quầy làm khách, Cố Minh Châu còn nhìn ra phía ngoài cửa, hình như hai người kia vẫn ngồi trong xe không vào trong.
Cô cùng ông lão nói gì đó, chân mày ông ấy hơi nhíu lại nhưng rất tập trung nghe cô nói hết.
Gần một giờ sau đó, ông ấy vui mừng lấy ra một cái hộp gỗ gia truyền, trên hộp dính đầy bụi.. Ông phất phất lớp bụi đi rồi đưa cho Cố Minh Châu
Đây là thứ nhà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-chon-ta-ta-chon-nang/731107/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.