Thấy Tưởng Khởi đã đi khuất qua tầm mắt Cố Minh Châu mới thi triển thuật lẻn theo xem hắn đi đâu làm gì ? Hắn đi dọc ra phía sau của biệt viện. Tới một bức tường có nhiều dây leo, giống như đã lâu ngày không có ai đến dọn dẹp. Cố Minh Châu ở biệt viện Tưởng Gia cũng một thời gian, cô đi tham quan khắp nơi nhưng thực chất chưa từng đi ra khu vực phía sau này.. Không lẻ có chứa bí mật động trời gì hả ta ? Cố Minh Châu nghĩ nghĩ : Nếu bị phát hiện tên này có lấy cớ đó thủ tiêu cô luôn không ? Cô liền phủi bỏ suy nghĩ đó, tiếp tục lén lúc đi theo sau. Đột nhiên Tưởng Khởi đứng lại, cô giật mình thót tim nín thở, không lẻ đã bị phát hiện, trong lòng niệm câu : Không thể nào .. Không thể nào Hắn cúi xuống lấy một túi nhựa gì gần đó lại tiếp tục đi tiếp. Đột nhiên hắn dùng bộ pháp , một cái liền bay ra sau bức tường cũ kia. Cố Minh Châu : !!! còn cô thì phải làm sao. Thì trèo qua chứ làm sao giờ, không lẻ đến đây bỏ cuộc.
Hì hụt một lúc cũng trèo qua được, vừa mệt vừa đau hết tay chân. Thân thủ càng ngày càng kém, biết ở mấy vi diện kia bất chấp học mấy loại khinh công gì gì đó rồi. Do cô nghĩ học những thứ đó về thời này thì bay tới bay lui không giấy phép chắc sẽ bị bắt vào viện nghiên cứu mất. Người đâu rồi .. Cũng may cô có chuẩn bị sẵn đồ nghề trong người, cười cười lấy la bàn hộ thân ra. Cố Minh Châu đọc thuật vào đó, linh khí phía sau núi đủ mạnh để la bàn tìm đúng hướng của Tưởng Khởi. Cô đi theo lối mòn cuối cùng cũng tìm thấy hắn. Cố Minh Châu đắt ý tiến tới xem hắn làm gì. Tôi phát hiện rồi nha... haha.. thì ra anh là yêu miêu ngàn năm chỉ có như vậy mới giải thích được những sự việc trước mắt của cô đây. Một đàn mèo đang quấn quýt xung quanh hắn. Tưởng Khởi không nói gì vẫn chẳng thèm quay đầu, tiếp tục cho mèo ăn. Hắn nghĩ có thể cắt đuôi cô rồi, không ngờ cô ta đúng là có chút bản lĩnh, việc này cũng nghe Lý Trung thuật lại việc cô ta tìm được tới tận cổng Tưởng Gia. Ê..!! tên kia.. anh bị điếc à có cho người ta một chút sỉ diện không chứ. Lúc này hắn mới ôm một chú mèo trắng mập mạp lông xù lên vuốt ve, rồi nhìn Cố Minh Châu với vẻ hơi khinh bỉ.. C ố Minh Châu : >< tên chết tiệt nhà anh, nét mặt ấy là sao ? Muốn đánh nhau đúng không ? Bà đây sợ anh à ? Cô vừa nghĩ vừa chóng hai tay lên hong, hất cằm về hắn. Tôi nghe nói lần trước cô đột nhập vào đây cũng bị camera quay lại toàn bộ, tôi cũng có xem qua một lần sau đó, mấy cái trò ảo thuật của cô thật thiếu chuyên nghiệp.. Hắn lại tiến lại gần hơn mà nói, giọng rất khiêu khích : Nhìn cũng không đến nổi nào, không ngờ ngốc đến nổi dùng một cách cũ đến hai lần haha nói xong tiếp tục quay đi cho mèo ăn, mặc kệ Cố Minh Châu đang phùng mang trợn má. Ai nói đó là ảo thuật hả ? Tên chết tiệt ngu si như anh thì biết cái gì ? cô quát từ phía sau, tức chết cô mà. Không đánh tên này một trận ra hồn cô thề sau này sẽ theo họ Tưởng. A..!! Anh đi chết cho tôi Cố Minh Châu lao tới đấm Tưởng Khởi một phát, hắn nhanh chóng né được đòn của cô. Cô nhíu mày, ở thời đại này vẫn có người thủ pháp nhanh đến vậy sao. Xem ra cô phải dùng hết toàn lực tấn công rồi. Cô đánh đến đâu hắn đều né được đến đó, thật mệt mỏi và mất thời gian. Đột nhiên lại loé lên một suy nghĩ, ở đây linh khí nồng đậm, là nơi để cô phát huy mà. Xem ảo thuật lợi hại của tôi đây Vừa nói xong Cố Minh Châu đọc thuật tàn hình, nhanh chóng ẩn vào những bóng cây cao to. Cô vui vẻ trong lòng, xem xem hắn làm thế nào tìm ra được cô.
Tưởng Khởi có hơi khinh địch, lúc này tại sao cô ta có thể ẩn thân một cách như không tồn tại. Đây không giống ảo thuật đơn thuần. Cố Minh Châu lấy kim châm ra nhanh chóng phóng vào người ai kia khống chế hắn. Tưởng Khởi có thể cảm nhận hướng châm bay tới nhưng hắn không kịp né tránh nên vẫn bị một châm trúng. Hắn nhíu mày, thứ này có độc. Anh chết chắc, đây là độc tê liệt toàn thân, xem anh làm gì được tôi nào !! Cố Minh Chân thắng thế trêu chọc. Người nào đó vẫn mặt lạnh nhìn cô, hắn đứng im không hề nhúc nhích. Cô ôm lấy chú mèo trên tay hắn, là một con mèo trắng, thật giống : Nhìn mày tao lại nhớ tới Mây Mây vô thức thốt nên lời rồi u buồn bỏ mèo xuống. Tưởng Khởi liền có chút sửng người : Mây Mây là tên hắn đặt cho con mèo trắng này. Không biết tại sao trong đầu hắn khi nhìn thấy nó lại hiện lên một cái tên. Thấy nét mặt tên này chết đến nơi rồi mà vẫn còn suy nghĩ đâu đâu, vẫn còn rất kiêu ngạo không thèm sợ cô, Cố Minh Châu liền tung tăng đi lại gần, nhéo nhéo má hắn một cái, bóp mũi hắn đỏ cả lên. Cầu xin tôi đi, nếu thành tâm thì tôi sẽ nghĩ lại nể mặt Dì Cao mà tha cho anh một mạng Tưởng Khởi vẫn im lặng, ánh mắt sắt bén nhìn cô, lúc này mới giận đến đỏ cả mặt rồi. Xuyên qua cặp kính Cố Minh Châu không hề thích ánh mắt đó, cô vô thức giơ tay lên kéo đi kính của hắn Cô.. dừng tay mau hắn gầm lên thật to, nổi giận thật sự rồi , cuối cùng Tưởng Khởi cũng giải được độc, đừng quên mẹ hắn cũng là người chuyên dùng độc nhé, việc này chỉ tốn tí thời gian của hắn mà thôi. Tay hắn vừa hoạt động định giật lại kính thì mặt dây chuyền trên cổ Cố Minh Châu phản xạ ánh sáng chiếu thẳng vào mắt hắn. Lần trước trong vụ tai nạn hắn cũng bị như thế nên mới nắm dây chuyền cô trong tay. Lần này cũng không ngoại lệ, theo phản xạ Tưởng Khởi nắm lấy dây chuyền của cô. Anh làm gì thế ? Cố Minh Châu né tránh, còn người nào nó vì không nhìn thấy gì nên quơ đại và cuối cùng tay hắn chạm vào một thứ mềm mại phía trước của cô. Đồ lưu mạnh.. ..... Chát một cái tát Tôi đánh chết anh, Tưởng Khởi.. anh dám sàm sở tôi Cố Minh Châu vừa la vừa đánh đấm liên tục vào người nào đó. Rồi ném trả lại cái kính sau đó mặt đỏ phừng phừng tức giận bỏ đi. Tưởng Khởi đeo kính vào xong, hắn cũng tự giác nhìn bàn tay của mình, lỗ tai hồng hồng, nhìn cho đến khi đi về được phòng lúc nào chả hay. Tay hắn chạm vào ngực cô gái kia. Lần đầu tiên trong đời hắn chạm vào thứ đó của phụ nữ. Nên biết tính hắn quái dị, lại có bệnh không muốn ai biết, nên rất sợ người khác thân cận tiếp xúc. Từ nhỏ người phụ nữ duy nhất bên cạnh hắn chỉ có mẹ hắn mà thôi. Hắn lại nghĩ nó Thật là mềm . Tưởng Khởi hoảng hốt , hắn không ngờ có lúc lại không tự kiềm chế được cảm xúc thế này. Nhanh chạy vào toilet rửa tay. Cả ngày hôm đó hắn không hề rời phòng. Đến cả văn kiện gì cũng để Lý Trung mang vào phòng xử lý. Lý Trung thấy thiếu gia có vấn đề gì đó, nhưng không biết là ở đâu. Lại lén nhìn một chút thì thấy một bên má thiếu gia có in dấu tay, khá rõ rệt.. Lý Trung há hốc mồm , thiếu gia hắn bị đánh, ai lại có khả năng siêu phàm thế, đánh thiếu gia trở thành bộ dạng ngây ngốc thế này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]