Sau khi Cố Minh Châu quay trở về nhà họ Tưởng. Bước vào trong đại sảnh thì Cao Tổ Nhi liền tới quan sát cô một lược, sau đó ôm cô một cái..
Con bé ngốc này, con có bị làm sao không ?
Đối với sự thân thiết quá mức này làm Cố Minh Châu cũng sửng sờ.
Nhân vật phong vân nào đó đứng cạnh bên cũng hơi nhếch miệng khinh bỉ. Còn cả gan giành tình thương của mẹ với hắn.
Tưởng phu nhân đừng quá lo lắng, tôi không có vấn đề gì ?
Gọi ta là Dì Cao là được rồi, không sao là tốt, chúng ta sẽ không để bất kỳ ai gây trở ngại cho ân nhân nhà họ Tưởng này
Cảm ơn..Tưởng phu.. À không .. Dì Cao .. cô gọi cũng hơi ngượng nhưng do người ta quá chân thành, Cô Minh Châu đối với người xấu thì dễ giải quyết, còn với người tốt với cô thì thật sự rất lúng túng.
Thấy Chu Tề Bình cũng tự nhiên đi thẳng theo vào Tưởng Gia, trên mặt anh còn có vết thương, Cố Minh Châu liền đi tới cạnh kéo anh sang một bên xem xem..
Hôm nay thật vất vả cho anh, cám ơn anh nhiều .. anh nên về sớm đi, có gì khi khác nói tiếp
Tôi đưa cô về
Chu Tề Bình vừa cất lời thì Cao Tổ Nhi đã bước đến nắm lấy tay Tiểu Châu:
Con về lúc này rất nguy hiểm, Bọn hại con còn một số người trong tối, chưa tra rõ ? Giờ con hãy tạm ở lại đây đi, có Tưởng gia bảo vệ sẽ an toàn hơn
Chu Tề Bình nghe thấy hắn cũng đồng ý, dù gì hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-chon-ta-ta-chon-nang/731104/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.