Đế Vân Nhất Vũ sau khi bị bắt giữ thì vẫn một mực kiêu ngạo. Hắn không biết được diễn biến bất ngờ trong cung. Cứ nghĩ đơn giản một việc đã có lão cha Thường Tướng của hắn lo chu toàn hết rồi.
Các người hãy nhớ rằng hôm nay đối xử với ra như thế nào, sau này khi ta đăng cơ thì các người sẽ chết không toàn thây hắn không ngừng la hét trong ngục giam..
Nhưng chẳng có ai quan tâm đến lời của hắn. Tất cả mọi người đều biết hiện tại tân vương đã có người kế vị rồi. Là tứ hoàng tử trước giờ vẫn kín tiếng giả ngốc bao năm.
Hoàng cung đúng là một nơi nguy nga tráng lệ, nhưng mỗi bước chân là một suy tư, mỗi bước đi là một tính toán không nhỏ, muốn làm bá chủ nơi này thì ngoài đầu óc còn cần rất nhiều vận may.
Cố Minh Châu nhìn trời cười nhạt. Hôm nay vào cung đúng là vừa lạnh lẽo vừa tẻ nhạt. Tiểu Lang và Mây Mây vẫn còn ở phủ của Đế Vân Mãnh. Nên càng chán hơn
Sao chổi ngươi có đó không ?
Hệ thống đóng bụi lâu năm liền lên tiếng : Chúc mừng ký chủ đã đạt được ý nguyện đầu tiên
Cố Minh Châu phùng má trợn mang, nó đui hay bị mù không thấy rằng cô đang sầu càng sầu sau mà còn châm dầu vô lửa
Mừng cái đầu nhà mi
Hệ Thống khó hiểu hỏi cô cho chắc lại lần nữa : Ta thật sự không hiểu tâm trạng của cô, công nghệ thế giới ta tân tiến đến mức có thể phân tích từng tế bào cảm xúc.. nhưng đã sai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-chon-ta-ta-chon-nang/731089/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.