Cố Minh Châu sau khi đưa tên vong ân phụ nghĩa nam chính kia hồi phủ thì cô quay về đạo quán, tâm tình vẫn nhàn nhã bình thường.
Ngày ngày cô lên núi hái tí dược liệu, rãnh rổi thì làm hết món ăn này đến món khác cho sự phụ và sư huynh nếm thử.
Tiểu Châu.. Thức ăn đệ làm ngày càng tiến bộ nha Thái Sử vui vẻ vừa ăn vừa không tiếc lời khen ngợi.
Huynh tranh thủ ăn nhiều vào, có thể sau này đệ không còn ở đây sẽ không ai nấu cho huynh ăn nữa đấy.. cô nói ra như việc dĩ nhiên vậy, sẽ có một ngày cô sẽ rời khỏi nơi này mà.
Thái Sử đang ăn, hắn ngừng đũa ngẩn đầu lên khó hiểu nhìn cô : Tại sao ? Đệ đang sống tốt ở đây lại muốn đi đâu thế ?
Đi làm việc đệ cần làm ở thế giới này cô nói chậm rãi, trong thanh âm có chút nặng nề.
Đạo Minh đứng ngay trước cửa nãy giờ không lên tiếng, ông chỉ nhìn hai sư huynh đệ trao đổi với nhau. Ông quay sang Cố Minh Châu chân mày hơi nhíu lại. Nếu như ông tính không lầm thì thời gian cũng sắp đến rồi. Đứa đồ nhi ông yêu thương bao nhiêu năm nay cũng sắp rời xa ông rồi.
Là phúc hay hoạ là gà hay phượng tất cả đề do bản thân cô cố gắng mà thôi. Ông chỉ có thể giúp tới đây.
Sư Phụ
Thái Sử lại khó hiểu nhìn biểu cảm của thầy mình. Tại sao mấy người này hôm nay lại có nét mặt kỳ lạ vậy.
Đạo Minh lắc đầu cười nhẹ đi đến gần Thái Sử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-chon-ta-ta-chon-nang/256788/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.