Tiêu Vũ thở dài một tiếng trong lòng, kỳ thật nội tâm lão cũng hiểu được chuyện Lý Uyên khó xử, ông ta sợ bị Hoàng thượng hoài nghi có dã tâm nên mới noi theo gương cổ nhân giả bộ tham tiền tham rượu để hủy hoại danh dự, sao phải khổ như thế chứ?
- Vi thần cũng không có chuyện gì khác, thần xin cáo lui.
- Đi đi.
Tiêu Vũ thi lễ chậm rãi lui ra.
Lúc này Dương Quảng lại đọc lại một chút cáo trạng của người dân Thái Nguyên, từ từ lâm vào trầm tư.
Dương Quảng và Lý Uyên thật ra là anh em con dì, mẫu thân hai người là chị em ruột, Lý Uyên lớn hơn Dương Quảng mấy tuổi, từ nhỏ hai người đã học cùng nhau.
Dương Quảng là người thông minh vô cùng, những sách gì đã đọc qua thì không quên được, tính cách lại hướng ngoại còn Lý Uyên là người chất phác, thật thà, tính cách nội tâm, hai người có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau.
Nhưng Dương Quảng vẫn không thích Lý Uyên, cứ cho ông ta là ngụy quân tử, chỉ biết mua danh chuộc tiếng, là người háo sắc nhưng giả vờ không gần nữ sắc, rõ ràng thích uống rượu nhưng lại làm ra vẻ không biết uống.
Khiến triều thần ai cũng khen Lý Uyên là người rộng lượng, nhân hậu nhưng Dương Quảng thì hoài nghi, cho nên khi ở Thái Nguyên dần dần Lý Uyên biểu hiện điều khác trước khiến Dương Quảng cũng không thấy là lạ. Ông ta nghĩ rằng đó là bản tính của Lý Uyên, chỉ có điều khi có quyền lực thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-chien-do/2117319/quyen-1-chuong-157-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.