Mùa thu đến, cùng với chiến tranh Cao Cú Lệ kết thúc, cũng cùng với ánh mặt trời chói chang dần đi xa, thời tiết trở nên mát mẻ dễ chịu, đầu đường Lạc Dương lại trở nên náo nhiệt, buổi trưa hôm nay, trong chợ nam người qua lại như mắc cửi, chen vai sát cánh, huyên náo khác thường, chỗ nào cũng có thể dân phu gồng gánh và xe bò chở đầy hàng hóa.
Ở góc rẽ trên đường la ngựa đi có mấy người đi đến, là năm sáu người khôi ngô cao lớn vây quanh một người đàn ông cao gầy, người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, nước da trắng nhợt, hai mắt nhỏ dài, trên mặt có chút phù thũng, khắp mặt là vẻ buồn ngủ, chính là Vũ Văn Hóa Cập con trai lớn của Vũ Văn Thuật.
Vũ Văn Hóa Cập ở thảo nguyên tuy không hoàn thành nhiệm vụ nhưng cũng không bị phụ thân trách mắng, Vũ Văn Thuật chỉ là cho y tự thức tỉnh, xem chỗ nào của y làm chưa bằng Trương Huyễn, tại sao Trương Huyễn có thể thành công, mà y lại dùng thất bại để chấm dứt?
Vũ Văn Hóa Cập chỉ thức tỉnh được hai ngày, liền phục hồi lại vẻ phong lưu vô độ lúc trước, bắt đầu bước vào hàng ngũ tầm hoa vấn liễu, nâng đỡ danh kỹ Lạc Dương Hoàng Điệp Nhi, quên hết những lời dạy bảo của phụ thân qua sau đầu. Trong lòng Vũ Văn Thuật tức giận, lại không thể làm thế nào, ông ta quyết định thay đổi cách quản giáo, tìm chút việc cho Vũ Văn Hóa Cập làm.
Trong đường ngựa đi, mùi hôi thối tràn ngập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-chien-do/2117280/quyen-1-chuong-126-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.