Giữa trưa, Trương Huyễn rời khỏi viện, chậm rãi đi đến tửu quán ở bên cạnh. Tửu quán tên là Bình An, có cùng một chủ với khách điếm Bình An ở bên cạnh.
Tửu quán ước chừng ba tầng lầu, so sánh với khách điếm làm ăn có chút không được tốt, nơi này kinh doanh quả thật không tệ, đến giữa trưa, ba tầng tửu quán cơ bản đều đầy khách, những người khách nói chuyện phiếm, lại không người nào bàn về việc thích khách tối hôm qua, dường như đây chỉ là một việc bé nhỏ không đáng kể đến.
Trương Huyễn được tiểu nhị dẫn đến một chỗ gần cửa sổ chỗ lầu hai, nơi này bởi vì là góc, chỉ có thể ngồi một người, tuy nhiên tầm nhìn rất rộng rãi, không chỉ có thể nhìn toàn bộ đại sảnh, hơn nữa tình hình trên phố ngoài cửa sổ cũng thấy rất rõ ràng.
- Khách quan, vị trí này được không?
Tiểu nhị tươi cười, thái độ vô cùng cung kính.
- Cũng được, vậy chỗ này đi.
Trương Huyễn ngồi xuống hỏi:
- Hình như tối hôm qua xảy ra chuyện gì đó?
Tiểu nhị nhìn xung quanh, hạ giọng nói:
- Việc này quan phủ từng cảnh cảo chúng tiểu nhân, không cho phép bất cứ ai nói đến, nếu không sẽ bị bắt vào đại lao, công tử tuyệt đối đừng hỏi nữa.
Trương Huyễn cười cười:
- Vậy được rồi, chỗ các ngươi có món gì ngon?
Tiểu nhị đầy sức sống, thuộc như nằm lòng nói:
- Cá chép sông Tang Can là một trong ba loại cá chép lớn trong thiên hạ, khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-chien-do/2117214/quyen-1-chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.