Ai ngờ Vương Ngự nghe vậy liền hất tay áo: "Đi đi đi!"
"Xe ngựa và quân phục ta sẽ lo liệu cho ngươi, còn những thứ khác, ngươi tự tìm người khác mà xin đi!"
"Như vậy là đủ rồi." Mộ Dung Thùy gật đầu.
Hắn nhìn Cù Hoảng, rồi lại nhìn ta, bỗng nhiên khom người hành lễ: "Mộ Dung Thùy ta không biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể báo đáp bằng một đao này."
Ta còn chưa kịp hoàn hồn, thì đã thấy hắn rút bảo đao bên hông, bên tai lập tức vang lên tiếng rồng ngâm vù vù.
Trong sân cây cối xanh tươi tỏa bóng mát, bầu trời trong xanh như được gột rửa, chàng trai mắt biếc múa đao tựa rồng bay, ánh đao sắc lạnh như tuyết lóe lên giữa bóng cây, khiến người ta nhất thời không phân biệt được là đao mạnh hơn hay vũ điệu đẹp hơn.
Một điệu múa vừa dứt, Mộ Dung Thùy tay cầm bảo đao đứng giữa sân, không thở dốc, không mồ hôi, hô hấp vẫn đều đặn như thường.
Vương Ngự nhẹ nhàng vỗ tay, rõ ràng là tâm trạng rất vui vẻ.
Nhìn sang người còn lại trong sân, sắc mặt hắn ta trắng bệch, hàm răng run cầm cập, chỉ trong chốc lát, ngọc quan trên đầu bỗng nhiên vỡ vụn rơi xuống đất, b.ắ.n tung tóe đầy bụi phấn!
Lúc này, trong đêm đầy sao nổi lên một làn gió nhẹ, cuốn đi cái nóng bức vào giữa sân.
Dưới gốc liễu xanh mướt rủ bóng, Mộ Dung Thùy nhìn ta từ xa, giữa mày mang theo một tia dịu dàng.
Ta hiểu, đây là lúc hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-sau-du/3738074/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.