Ta đeo khăn che mặt, há miệng, nhưng lại không biết trả lời thế nào.
Người hầu mang ô đến, nhưng bị Cù Hoảng một tay ngăn lại.
Hắn cứ như vậy ngẩng đầu đứng trong mưa lớn, nước mưa theo khóe miệng chảy xuống: "Nàng có biết ta trở về Trừ Châu, việc đầu tiên chính là đến Cù gia tìm nàng không!"
"Vì sao phải tìm ta? Chàng đã có thê tử mới rồi."
Hắn lau nước mưa trên mặt, giọng nói trong tiếng mưa nghe như vỡ vụn: "Không, trong lòng ta, nàng vẫn là chính thê của ta! Nàng hãy chờ thêm mấy ngày nữa, ta nhất định sẽ nghênh đón nàng trở về!"
"..."
Ta nghe vậy, bỗng thấy thật hoang đường: "Đã đuổi rồi chính là đuổi rồi, sao có thể trở mặt?"
Mưa càng lúc càng xối xả, đôi môi với đường nét đẹp mắt kia trong màn mưa không ngừng mấp máy: "Ta ruồng bỏ nàng, cũng là vì muốn bảo vệ nàng! Nàng ta giám sát ta mọi lúc mọi nơi, từ triều đình đến cả trong nhà. Giờ đây Hoàng thượng đã băng hà, quý phi thất thế, huyện chúa đã bị ta giam lỏng, nàng ta không thể nào bức ép ta nữa rồi!"
Thấy ta im lặng, hắn từng bước tiến lại gần, giọng điệu bi thương: "Ta biết nàng ôn hòa hiếu thuận, là hiền thê khó tìm. Ba năm trước, ta đến kinh thành chạy vạy trong giới sĩ tộc, đều là vì kế sinh nhai. Hiện giờ ta đã là Quang lộc đại phu, bổng lộc trăm thạch. Sau này, nàng không cần phải ở nhà dột nát nữa, cũng không cần phải tự mình hầu hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-sau-du/3738065/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.