13.
Lúc Thẩm Tự Bạch tới tìm tôi, tôi đang đắm mình trong bể bơi.
Không khí trong phổi càng lúc càng ít dần.
Tôi chậm rãi nhắm mắt lại, ý thức càng lúc càng mơ hồ.
Lúc đánh mất ý thức, tôi dường như trông thấy có bóng người nhanh chóng bơi về phía mình.
Cực kỳ giống Giang Chiếu.
Nhưng khi tỉnh dậy, người tôi nhìn thấy lại là Thẩm Tự Bạch.
Người từ trước đến nay luôn ung dung giờ phút này lại vô cùng sốt ruột, thấy tôi vừa tỉnh thì vội vàng ôm tôi vào lòng.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy ấm ức vô cùng, giọng nói cũng nghẹn ngào.
“Thẩm Tự Bạch… Em gặp lại cậu ấy rồi.”
Thẩm Tự Bạch nhíu mày, lập tức phản ứng lại: “Là Giang Chiếu?”
Tôi yếu ớt gật đầu.
Mặt anh ấy biến sắc, thần sắc lúc nói chuyện cũng nghiêm nghị: “Cho nên vì cậu ấy, em mới làm ra chuyện ngu xuẩn này sao?”
Tôi nhắm mắt lại, nhẹ giọng phản bác: “Anh quên em có học lặn rồi à?”
“Nhưng rõ ràng em đã ngất đi!”
Anh ấy ôm chặt tôi, ngực phập phồng, hình như rất tức giận.
“Em còn là Tống Kiều Kiều sao? Tống Kiều Kiều mà anh biết tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy đâu.”
Hai hàng lệ chảy dài trên má, cổ họng tôi căng lên.
“Em không quan tâm đến cậu ấy nữa. Thế nhưng khi phát hiện cậu ấy quên em rồi, em mới biết được thế nào là đau lòng.”
Cái cảm giác đau đớn kia thấm vào từng chân tơ kẽ tóc, từng chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-nguyet-ha-nien-so-chieu-nhan/2818417/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.