Lời nói của Tiết Viễn luôn có một loại ma lực, hắn nói chiếc nhẫn này có thể trừ tà, tôi liền thật sự cảm thấy được che chở, lúc mệt mỏi đưa tay sờ một cái, trong lòng sẽ dễ chịu hơn không ít.
Một lần bị Viên đại phu phát hiện, lão hơi híp mắt nhìn hắn, lại nhìn tôi, biểu tình biến ảo khó lường, ý vị thâm trường, cuối cùng lên tiếng hỏi: "Hắn đưa cho ngươi à? "
"Ừm." Tôi bị nhìn cho chột dạ: "Cái này có lai lịch gì không? "
"Chỉ có vậy thôi." Ông lắc đầu, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Ngươi nếu đã nhận, thì bảo quản thật tốt là được. "
Tôi đáp lung tung vài tiếng, không hiểu sao cảm thấy giá trị của mình theo chiếc nhẫn nhỏ xinh này đột nhiên tăng mạnh.
Tôi tạm thời không cách nào phân tâm đi nghiên cứu lai lịch của nhẫn, cảm xúc lo âu từng ngày lan rộng, đau đầu cũng ngày càng tăng, thẳng đến khi Tiết Viễn thừa dịp bóng đêm xuất kích, tôi hoàn toàn mất ngủ.
Ghi chép của các thế hệ sau này rất mơ hồ, chỉ nói đội kỵ binh nhẹ này của Tiết Viễn xuất quỷ nhập thần, giống như trên trời giáng xuống, hiện giờ tôi ở chỗ này, mới biết được điều kiện khắc nghiệt, đây kỳ thật là không có biện pháp, là mạo hiểm thủ thắng, lấy mạng đánh nhau.
Tôi cơ hồ canh giữ một đêm, thức đến khi bầu trời bên ngoài dần cởi bỏ màu tối, thanh âm báo thắng lại chậm chạp không truyền đến.
Không, điều này không giống với dữ liệu lịch sử mà tôi nhớ. Tim tôi đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-nguyet-co-nhan/877223/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.