Lời nói của Tiết Viễn luôn có một loại ma lực, hắn nói chiếc nhẫn này có thể trừ tà, tôi liền thật sự cảm thấy được che chở, lúc mệt mỏi đưa tay sờ một cái, trong lòng sẽ dễ chịu hơn không ít. Một lần bị Viên đại phu phát hiện, lão hơi híp mắt nhìn hắn, lại nhìn tôi, biểu tình biến ảo khó lường, ý vị thâm trường, cuối cùng lên tiếng hỏi: "Hắn đưa cho ngươi à? " "Ừm." Tôi bị nhìn cho chột dạ: "Cái này có lai lịch gì không? " "Chỉ có vậy thôi." Ông lắc đầu, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Ngươi nếu đã nhận, thì bảo quản thật tốt là được. " Tôi đáp lung tung vài tiếng, không hiểu sao cảm thấy giá trị của mình theo chiếc nhẫn nhỏ xinh này đột nhiên tăng mạnh. Tôi tạm thời không cách nào phân tâm đi nghiên cứu lai lịch của nhẫn, cảm xúc lo âu từng ngày lan rộng, đau đầu cũng ngày càng tăng, thẳng đến khi Tiết Viễn thừa dịp bóng đêm xuất kích, tôi hoàn toàn mất ngủ. Ghi chép của các thế hệ sau này rất mơ hồ, chỉ nói đội kỵ binh nhẹ này của Tiết Viễn xuất quỷ nhập thần, giống như trên trời giáng xuống, hiện giờ tôi ở chỗ này, mới biết được điều kiện khắc nghiệt, đây kỳ thật là không có biện pháp, là mạo hiểm thủ thắng, lấy mạng đánh nhau. Tôi cơ hồ canh giữ một đêm, thức đến khi bầu trời bên ngoài dần cởi bỏ màu tối, thanh âm báo thắng lại chậm chạp không truyền đến. Không, điều này không giống với dữ liệu lịch sử mà tôi nhớ. Tim tôi đập loạn xạ, không thể ngồi yên, ngón tay ôm chặt lấy chiếc nhẫn, nhiệt độ xuống thấp, nhưng lòng bàn tay lại đổ mồ hôi. Tiết Viễn lẽ ra phải thắng trước bình minh. sự kiện trọng đại như vậy, cho dù chi tiết chiến đấu không được ghi chép lại, thời khắc mấu chốt còn có thể nhớ sai sao? Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra? Thời gian từng giây từng phút trôi qua, kèm theo đoạn phim tài liệu, lời nói và vẻ mặt của Tiết Viễn khi đó lần lượt được tái hiện trong đầu, rốt cục hóa thành một lực, thúc đẩy tôi đi ra ngoài: "Ta muốn gặp Tề phó tướng. " Sau khi trình diện, tôi càng ngày càng cảm thấy bất an, cố gắng giữ bình tĩnh: "Tại sao viện quân còn chưa đi?" Tề phó tướng cũng nhìn tôi từ trong quan tài đi ra, thời gian dài như vậy xem như có chút giao tình, nhưng lúc này chuyện trọng đại, sắc mặt cũng không tốt lắm: "Phải chờ tín hiệu tướng quân phát ra. " "Vậy thì không kịp rồi." Tôi thay đổi khẩu khí, nhìn thẳng hắn: "Tướng quân nói chậm nhất trước khi mặt trời mọc, nhất định phải xuất quân viện trợ. " Một giọt mồ hôi lạnh từ từ trượt xuống lưng, đây có lẽ là lời nói dối lớn nhất mà tôi từng nói trong đời. Hắn dường như đã bị lung lay, nhưng vẫn khăng khăng: "Ngươi có biết trong quân không thể có hai lệnh?" " "Có vật này làm chứng." Tôi giơ tay lên, chiếc nhẫn lóe ra ánh sáng lạnh lẽo u ám. Đồng tử hắn co rụt lại, hơi trầm ngâm, không do dự nữa, xoay người muốn đi, lại dặn dò tôi: "Ngươi cũng đi theo. " Tôi hít một hơi, siết chặt đầu ngón tay mơ hồ phát run. Nếu như tôi nói sai, nhiễu loạn trận chiến, sợ là phải xách đầu đi ngắm mặt trời mọc thôi. Gió lạnh phần phật, xen lẫn mùi máu tươi lao tới trước mặt, địa thế chập chùng, chiến mã xóc nảy, lục phủ ngũ tạng đảo lộn vào nhau, đầu óc dường như cũng rối bời. Quân tiếp viện đến vừa lúc, trận thế người Tây Nhung đã loạn, quân lính tan rã, còn Tiết Viễn thì không thấy đâu cả. Phương đông lộ ra sương trắng, trong sương sớm mông lung, rốt cục gặp được một đội ngũ còn sống sót. Kỵ binh cả người đẫm máu, môi khô nứt ra, hai mắt có chút thất thần: "Tướng quân, tướng quân..." Hắn không nói tiếp. Tai tôi ù đi,máy móc quay đầu, nhìn chằm chằm Tề phó tướng, giống như là muốn giật lấy thứ gì đó, lúc mở miệng mới phát giác cổ họng tanh ngọt, khô khốc khó có thể lên tiếng: "Tiết Viễn hắn ở chỗ này, hắn hẳn là vẫn ở nơi này. " "Người tây nhung còn chưa đi xa, lòng quân không thể loạn." Tề phó tướng sắc mặt nặng nề, hiển nhiên nghe hiểu ý tứ của tôi, lớn tiếng hạ lệnh: "Cắm cờ soái*, nói cửa ải đã phá. " "Chờ đã, ngươi đi đâu vậy?" Tôi hung hăng ném giọng nói của hắn ra phía sau, giương roi giục ngựa, đi ngược ánh sáng mặt trời. Không đời nào. Tiết Viễn không có khả năng chết ở chỗ này, vận mệnh của hắn tuyệt đối không nên như vậy. Hắn còn chưa vượt qua sông Ly, còn chưa có phong hầu bái tướng, còn chưa tới không gian khác, gặp phải tôi, một con người mù tịt lịch sử. Quan Trung ngã ba rất nhiều, phía sau âm u mờ mịt ẩm ướt, cây cối um tùm bốc mùi tanh nồng. Gió lạnh như lưỡi dao sắt, máu khắp người tôi như sôi lên, tôi tiến về phía trước hoàn toàn theo bản năng, rốt cục ở một ngã ba ghìm ngựa. Ngực tôi nóng bỏng, phảng phất như có cái gì muốn vỡ vụn mà ra, tôi vô thức đưa tay che lại, cách quần áo cảm giác được ngọc bội tồn tại. Là nó dẫn tôi đi tới nơi này, dẫn tôi đi tới trước mặt Tiết Viễn mười lăm tuổi, chẳng lẽ chính là vì giờ khắc này? vậy bây giờ tôi nên làm gì? Đột nhiên, một đầu mối lóe lên trong đầu trống rỗng. Tôi ho vài cái, hít sâu một hơi, phát ra một tiếng huýt sáo, dài mà trong sáng, tựa hồ có thể xuyên thấu hỗn loạn trong thời khắc ngày đêm giao nhau này. Trái tim đập loạn, phía trước tối tăm, vang lên tiếng vó ngựa. không phải ảo giác, từ xa đến gần dần dần rõ ràng, xuất hiện trong tầm mắt - nhưng không có ai. Những chấm trắng trước ngực đặc biệt rõ ràng trong một mảnh tối màu, là Truy Tuyết, một mình khập khiễng chạy về phía tôi. Tôi vội vàng xuống ngựa, tiến lên ôm lấy cổ nó, nó phát ra tiếng phì phì trong mũi nhào tới bên tôi, tôi chạm được vào vết máu đã bắt đầu đông cứng. "Dẫn ta đi tìm hắn, cầu ngươi, ta muốn tìm hắn." Giọng nói của tôi đã thay đổi, run rẩy không ngừng. Mặt trời đã mọc, ánh ban mai chói lọi làm loãng sương mù, tôi ở trong vùng trũng thấp nhìn thấy, là một thân ảnh toàn thân đầy máu mà tôi đặc biệt quen thuộc. "Tiết Viễn!" Tôi chạy tới vài bước, khuỵu xuống, tay run run không biết làm sao để đỡ hắn. Ngực hắn phập phồng lên xuống, hơi thở yếu ớt, giọng nói khàn khàn: "A Ngọc? " Hồn phách xóc nảy giờ phút này rốt cục trở về vị trí, như được tái sinh, tôi thở dài một hơi, không để ý máu tươi trơn trượt, nắm lấy tay hắn. "Ta có phải là... đã chết rồi không? "Ánh sáng đối với hắn mà nói tựa hồ quá mức mãnh liệt, mí mắt chớp động không cách nào hoàn toàn mở ra. "Ngươi sẽ không chết." cảm xúc đè nén bốc lên, khiến đáy mắt chua xót, tôi đưa tay lau đi vết máu cùng bụi bặm bên mặt hắn, nhìn chăm chú vào hắn, cho đến khi hai mắt mờ đi. Tôi nâng mặt Tiết Viễn, thay thế vận mệnh hướng hắn hứa hẹn: "Tiết Viễn, ngươi sẽ không chết ở chỗ này. " "Ngươi sẽ vượt qua dòng sông kia, quét sạch tất cả trở ngại, cắm cờ Đại Lê vào vùng hoang dã vô biên, còn có thể đi đến nơi xa xôi, tự do hơn mà không ai có thể tới được." Tìm được Tiết Viễn đã hao hết sức lực của tôi, sau đó hết thảy đều giống như phim phơi sáng quá độ nhanh chóng kéo qua. Tiết Viễn bị thương rất nặng, nhưng cấp cứu kịp thời, hẳn là sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng. Đầu óc mờ mịt, lung lay sắp đổ, tôi từ trong đám người bận rộn rút ra, vén rèm lều quân đội, một mình bước ra con đường ngập nắng. Bỗng có thứ gì đó nhỏ xuống, đưa tay ra cảm nhận thì thấy đó là máu đỏ tươi. Trong chớp mắt mờ mịt, máu từ mũi miệng tôi chảy ra rất nhiều. Chân tôi mềm nhũn, ngất xỉu. *Bản gốc là soái kì: Khi chiến tranh đánh đến hỗn loạn, binh lính nếu không nhìn thấy soái kì của mình, trong lòng lộp bộp, tự nhiên sẽ cho rằng bên mình không ổn, không có lòng tin lại liều mạng. Ngược lại nếu chỉ nhìn thấy soái kỳ của mình mà không thấy soái kỳ của đối phương, sẽ cho rằng đối phương thua chắc, lòng tin tăng gấp bội mà lực đánh nhau cũng nhân đôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]