Ánh nến không tiếng động, trong phòng yên tĩnh, tiếng Tiết Viễn thở dài đặc biệt rõ ràng. Hắn không ngồi nghiêm chỉnh trước mặt tôi như lúc đầu, giờ phút này một tay chống mặt nghiêng nghiêng một tay cầm lá thư, cau mày, hiển nhiên là đang phát sầu.
Tôi có lẽ biết lý do, lên tiếng hỏi: "Vậy ba phần lương thực còn lại?" ”
Tiết Viễn lắc đầu: "Chỉ nói bổ sung không được... Thanh thế phái chủ hoà trong triều lại nổi lên, đại khái là cảm thấy trận chiến này đánh đủ rồi, muốn ta trở về. ”
"Vậy làm sao được." Tôi sốt ruột theo, "Hiện tại lui binh, chẳng phải là thất bại trong gang tấc. ”
Chiến sự đích xác tiêu hao rất nhiều, khổ dân chúng thiên hạ, nhưng mà..." Ít nhất cũng phải đánh qua sông, nếu không bọn chúng ngóc đầu trở lại chỉ là vấn đề thời gian.
"Hả? Ngươi cũng biết? "Hắn đột nhiên nhìn về phía tôi.
Tầm mắt này làm cho tôi bừng tỉnh từ nỗi lo lắng, nghẹn một chút: "Mưa dầm thấm đất mà, ta tốt xấu gì cũng theo ngươi lâu như vậy. ”
Hắn tựa hồ bị khơi dậy hứng thú, tiếp tục nhìn tôi, ra hiệu cho tôi nói tiếp.
Tôi nhìn vào địa đồ trải ra trên bàn, chậm chạp do dự: "Tình cảnh của bọn chúng giờ càng thêm gian nan, nhưng nếu đợi đến khi vào đông, phía sau sông Ly đóng băng, không còn là chỗ thiên hiểm nữa, bọn chúng sẽ nhân cơ hội bổ sung vật tư.."
Tiết Viễn ngồi gần tôi hơn, đưa tay điểm lên bản đồ: "Cho nên ta dự định một đường mang theo kỵ binh nhẹ, thừa dịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-nguyet-co-nhan/877222/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.