Tôi không biết là do tôi bị nghẹt trong quan tài quá lâu, hay do bị kích thích quá lớn, đầu óc tôi choáng váng, ở trên giường nghỉ hơn nửa ngày.
Nửa mê nửa tỉnh, tôi với tay ra đầu giường tìm điện thoại, thấy trống trơn thì mới nhớ mình không còn ở nhà nữa.
Vị lão đại phu kia đến thăm tôi vài lần, tự giới thiệu là quân y trong binh doanh này, họ Viên, tôi nghe lão nói, bọn họ đến đây là vì tiêu diệt giặc cỏ sơn phỉ.
Đoàn người Tiết Viễn có thể nói là thế như chẻ tre, nhưng binh tốt khó tránh khỏi có người bị thương phải rời bỏ chiến tuyến, sinh hoạt quân doanh chắc hẳn vô cùng buồn tẻ, khách ngoại lai đột nhiên xuất hiện như tôi trở thành điểm tham quan cố định nơi đầy thương binh này, mấy vị lão ca treo cánh tay hoặc què chân chống nạng thỉnh thoảng lại đến thăm hỏi an ủi.
"Tên ngươi là gì?"
Một chữ "Hà" bị kẹt trong cổ họng, tôi im lặng, thì thầm trả lời: " A Ngọc. ”
Bọn họ lại hỏi tôi từ đâu đến, tôi chỉ có thể nói mình mất trí nhớ, ngay sau đó nhận được mấy ánh mắt đồng tình gấp bội.
Mấy người bắt đầu mồm năm miệng mười thảo luận, nói quê nhà mình cũng có một người đụng vào cây sau đó mất trí nhớ, sau lại va phát nữa là ngon, còn có người bắt đầu giới thiệu một vài loại thuốc trị não.
Người dân cổ đại mộc mạc, nhiệt tình tới nỗi đầu óc tôi ong ong cả nên.
Vừa lúc đó, có tiếng hét từ bên ngoài: "Quay về rồi!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-nguyet-co-nhan/877216/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.