Hai tai dần dần khôi phục âm thanh trước khi tỉnh lại. 
Mí mắt nặng nề đến mức không nhấc lên được, tôi giống như đang nằm trên giường, mơ hồ cảm giác được có người đến gần, nói chuyện với một người khác. 
Người ở gần hô một tiếng: "Tiểu Hầu gia. " Giọng nói đục ngầu trầm ổn, nghe có vẻ rất lớn tuổi. 
"Thế nào rồi?" Giọng người tới trong trẻo, có chút giống Tiết Viễn, trong lòng tôi giật mình, tỉnh táo thêm vài phần. 
"Không có gì đáng ngại, chỉ có vài vết thương ngoài, thân thể cũng có chút yếu, hẳn là lát nữa có thể tỉnh lại." 
Lại có thanh âm của người trung niên từ xa truyền đến: "Ôi, đứa nhỏ này thật sự là mạng lớn, cũng đáng thương, sao đang yên đang lành tiến vào quan tài? còn... còn ăn mặc như thế này? Ta liếc mắt một cái, cho rằng nhà ai mới cưới cô nương. " 
Giọng nói lớn tuổi lại một lần nữa vang lên: "Ngươi đã bao giờ nghe nói về 'hà bá cưới vợ' chưa? Quan tài này để ở Thủy Thần miếu, đứa nhỏ này hơn phân nửa là được coi là vật tế sống, đổi lấy một mùa an toàn, tránh khỏi lũ lụt. " 
"Chậc, nơi này thật sự là rối loạn, không chỉ có sơn phỉ hoành hành, còn cất giấu chuyện hoang đường bẩn thỉu này." 
Người trung niên và người lớn tuổi ngươi một câu ta một câu, tôi nghe được như lọt vào mây mù, lại mơ mơ màng màng nghĩ, Tiết Viễn đâu? sao hắn không nói gì? Hắn vẫn còn ở đó chứ? 
Ý nghĩ này càng lúc càng trở nên gấp gáp, buộc tôi phải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-nguyet-co-nhan/877215/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.