Đêm dài tĩnh lặng, mọi âm thanh đều yên ắng, trong gian phòng hảo hạng duy nhất ở khách điếm sạch sẽ hẻo lánh, Triệu Vô Ngôn nằm nghiêng người trên giường, đang xem sách y học Tống Triệu Cát [thánh tế tổng lục], sau khi tắm rửa trên người tỏa mùi thơm ngát.
“Lúc mới phát bệnh, thì chỉ cần dùng canh bổ để điều trị các triệu chứng; bệnh kéo dài lâu ngày, dùng rượu ngọt ngâm cho nồng đậm, vì vậy ở những bệnh nhân sắc mặt tái nhợt, có thể cho dùng canh bổ là được, còn nếu sắc mặt người bệnh sạm xuống, nhất định phải dùng cách…” Ý nói khi bệnh tình không nghiêm trọng, thì có thể dùng thuốc bổ để điều dưỡng, còn khi bệnh tình nghiêm trọng, phải hái thuốc ngâm với một lượng rượu thích hợp để điều trị.
Ừm, có lý.
“Mau…Mau tìm cho ra!” Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng ồn ào.
“Ở chỗ nào? Tiểu nhị…Ngươi sững sờ cái gì? Nói!” Tiếng rống giận thô lỗ vang lên.
Thật ồn ào.
Triệu Vô Ngôn nhíu mày liễu, lật qua trang. “Nếu gặp người bị sạm rất nặng, nhât định phải chữa bằng lao lễ…” Lao lễ chính là một loại rượu, trong này vẫn còn tiếp tục giảng giải về rượu thuốc. Cổ nhân thật sự rất xem trọng rượu, không biết cho nữ nhân uống có được không? Ừm, có thể tra cứu thêm.
“Đại nhân xin tha mạng! Tiểu nhân…tiểu nhân thật sự không biết…” Ngoài cửa phòng loáng thoáng tiếng cầu xin tha thứ của tiểu nhị.
“Các ngươi đúng là đồ vô dụng…Lục soát cho ta! Không được bỏ sót bất kỳ ngõ ngách nào!”
Chậc! Thật ầm ĩ.
“Lại có một dạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-nam-y-nuong-tu/181508/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.