Hôm sau, Triệu Vô Ngôn nhìn màu đỏ tía đẹp đẽ hiện ra trong chén máu, trong lòng suy nghĩ: Không sai, đây là loại độc dược đến từ Đông Doanh. Trung Nguyên không có loại độc này.
"Triệu đại phu." Phó tướng Bách Thụy cầu kiến.
"Vào đi." Triệu Vô Ngôn vẫn nhìn chằm chằm vào chén máu. Nếu là độc dược Đông Doanh, thì khá phiền toái, ở Trung thổ không chắc sẽ tìm được thuốc giải, khi tìm được thuốc giải độc đồng thời còn phải điều chế, cần phải tốn một ít thời gian. Cơ thể hắn có thể chống chọi đến lúc tìm ra thuốc giải sao? Nếu không thể, thì đổi máu vậy... Đổi máu tỉ lệ thành công rất thấp, hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn ngủi phải tìm được người phù hợp với máu của hắn, e rằng...
"Chuyện gì?" Nàng bỏ chén máu xuống, nhìn qua phó tướng Bách Thụy cao gầy. Hắn hình như có chuyện gì khẩn cấp muốn nói.
"Triệu đại phu, có phải tướng quân trúng độc của bên Đông Doanh không?" Giọng nói của Bách Thụy có phần lo lắng.
Triệu Vô Ngôn không nói lời nào, chỉ nhìn hắn.
"Vậy... Triệu đại phu có điều chế được thuốc giải không?" Hắn rất quan tâm đến an nguy của chủ tử.
Nàng khe khẽ lắc đầu.
Bách Thụy nhăn tít mày.
Xem ra là có người không tin tưởng y thuật của nàng. Triệu Vô Ngôn trong lòng thầm nghĩ, còn ngoài mặt vẫn tỏ vẻ ung dung thản nhiên. "Đã mời qua đại phu nào xem bệnh cho tướng quân?"
"Đã mời Vương đại phu, Chu đại phu ở vùng này, tất cả mọi người đều nói không cứu nổi, mới phải gởi quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-nam-y-nuong-tu/181507/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.