Bác sĩ nói hắn đã qua cơn nguy hiểm, chỉcần tịnh dưỡng là khỏi, nhưng suốt hai ngày mà hắn chưa tỉnh lại. Lòngnàng bối rối vô cùng. Thì ra tới giờ khắc này, nàng mới biết mình thương hắn, yêu hắn sâu đậm như thế, dẫu rằng không thể chịu đựng một chútphản bội của hắn. Tuy hắn còn hôn mê, nhưng vẫn giữ chặt tay nàng khôngthả, giống một năm nào đó. Dường như hắn sợ thả tay nàng ra, từ nay vềsau trời cao biển rộng, không bao giờ gặp nhau nữa.
Đến ngày thứ ba, hắn mới hoàn toàn tỉnhhẳn. Hễ nàng đi tới đâu, tầm mắt hắn sẽ dời theo tới đó. Biết nàng thựcsự tha thứ cho mình, lòng hắn vui mừng khôn xiết, tốc độ hồi phục nhanhhơn. Mới khoảng hai tháng, hắn đã khỏe hơn phân nửa. Những ngày này,nàng luôn ở bên cạnh trông nom, Huyên nhi được đưa về phủ, mỗi ngày bévà Duệ nhi đều tới đây. Hai bé mới ở bên nhau ngắn ngủi vài hôm, mà nhưrất thân thuộc. Nghe Hỉ Thước kể, Duệ nhi đem hết đồ chơi yêu quý củamình cho em gái. Huyên nhi tuyệt đối chẳng hề bỡ ngỡ, hệt như từ nhỏcùng nhau lớn lên, luôn miệng gọi ‘anh trai’. Thực ra, Duệ nhi phảithích ứng vài ngày mới chịu gọi nàng bằng mẹ. Đợi từng ấy năm, rốt cuộcđược nghe chính miệng cậu bé gọi mình, lòng nàng vô cùng áy náy. Dù tình thế bất đắc dĩ, nhưng cậu bé đã thiệt thòi nhiều.
Bỗng dưng hắn thành đứa trẻ con, trở vềphủ cũng chẳng rời nửa bước, hằng ngày còn phải dỗ dành hắn uống thuốc.Hôm đó nàng thấy hắn ngủ, liền dắt bọn trẻ và các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-nam-han/3271782/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.