Từ nhỏ nàng thấy mẹ lấy nước mắt rửa mặt. Khi đầu óc biết phán xét, nàng luôn âm thầm tự nhủ với mình, sau nàyđừng dẫm lên con đường mẹ đã đi qua. Đàn ông ba vợ bốn nàng hầu làchuyện thường tình, nhưng với phụ nữ quả thực rất dày vò, đặc biệt làngười kiêu ngạo giống mẹ. Năm xưa mẹ vì cha mà vứt bỏ gia đình giàusang, theo cha chinh chiến Đông – Tây, đợi tới lúc được ngẩng cao đầu,an cư lập nghiệp, lại chẳng thể quay về cảnh vợ chồng hạnh phúc, thôngcảm như lúc nghèo khó. Mẹ trơ mắt nhìn cha vì đủ loại lí do, lần lượtcưới thêm vợ lẽ. Mẹ vẫn không bỏ cha mà đi, có lẽ lúc ấy nàng còn thơdại, cũng có lẽ… mẹ đã dần dần kiệt sức… Nàng không biết mẹ có từng cảivã với cha không, có lẽ có mà cũng có lẽ không. Nhưng mẹ chẳng bao giờchủ động tìm cha, và tuyệt đối không để cha bước đến gần tiểu viện nơihọ sinh sống…
Ai ngờ nàng vẫn dẫm lên con đường này! Từ tuổi cập kê, nàng đã hiểu chuyện đàn ông ba vợ bốn nàng hầu là thườngtình. Vì vậy nàng chưa bao giờ ôm hi vọng vào người chồng tương lai củamình, nàng chỉ muốn sống một cuộc đời bình lặng. Cái gì mà thề non hẹnbiển, tất cả đều giả dối. Nàng sớm am tường hiểu tận, nhưng mọi thứ hắnlàm cho nàng, những dịu dàng che chở, những nhu tình mật ý, nàng thực sự phớt lờ, ngay từ đầu đã cố tình chống cự, vậy mà đến cuối nàng vẫn lạclối. Nàng chìm sâu thế đấy, nàng từng nghĩ hắn là cả bầu trời của nàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-nam-han/3271776/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.