Không biết vì nắng gắt làm đầu óc quaycuồng, hay do tâm trạng nóng nảy, mà Hỉ Thước lại cảm thấy mùa hè nămnay quá mức ngột ngạt. Những chú ve sầu trên cây kêu réo rắt liên tục,khiến đầu óc ai cũng muốn nứt toạc. Từ ngày tiểu thư ở bệnh viện về càng thêm kiệm lời, ngoại trừ tiểu thiếu gia có thể khiến tiểu thư cười ra,mọi thứ khác đều bình yên lặng sóng, tiểu thư còn dửng dưng hơn so vớithời ở phủ Tư lệnh Giang Nam. Nếu tổn hại sâu như giếng cổ ngàn năm thìngay cả gió thổi mây bay, vật đổi sao dời, hoa nở lá rụng, tiểu thư vẫnbình chân như vại.
Vốn sau khi lão Đốc quân qua đời, mọiviệc to nhỏ trong phủ, từ Trịnh tổng quản tới các quản sự khác đều tớixin chỉ đạo của tiểu thư, và tiểu thư luôn cân nhắc từng tình huống. Bây giờ dù ai đến xin ý kiến, tiểu thư cũng chỉ nhàn nhạt bảo: “Dựa theoquy tắc cũ mà làm!” Những lời này bình bình thản thản, nhưng rơi vào tai Hỉ Thước lại đặc biệt kinh hãi. Hãy biết xưa nay các bậc cha mẹ haygiáo dục con cái rằng, khi vướng vào đường yêu thường luôn có tráchnhiệm, lòng càng quan tâm thì bất kể che đậy cỡ nào cũng càng thể hiệnsự thân thiết. Hằng ngày tiểu thư tự động làm[1] nhữngviệc đó, bởi trái tim có tình yêu. Bây giờ lạnh nhạt vì không muốn nỗlực, hoặc đơn giản là không muốn tiếp tục… Thậm chí nếu Hỉ Thước chẳngbiết gì cũng hiểu, biểu hiện lần này của tiểu thư đối với Đại thiếu làrất nghiêm trọng.
Năm đó Giang đại phu nhân ở phủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-nam-han/3271773/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.