Nàng giúp hắn uống cạn chén thuốc, mớiđem bát đi cất. Thấy hắn ngồi dậy, miệng vết thương đã ổn, cuối cùng tâm trạng cũng được thả lỏng, ít ra vẫn khá hơn so với tưởng tượng củanàng. Nàng đỡ hắn nằm xuống, kéo chăn đắp kín cho hắn. Hắn bị thương mất rất nhiều máu nhưng thấy nàng tới đây, hắn quá đỗi vui mừng và tràn đầy thư thái, thoáng chốc đã thiếp đi mà vẫn giữ chặt tay nàng không thả.
Trái tim nàng tràn ngập yêu thương, cảnhtượng này rất đỗi thân quen. Lần đó hắn bệnh cũng nắm lấy tay nàng, nhưmuốn giữ thật chặt, bất kể qua bao nhiêu bão táp mưa sa vẫn hiên ngangtiến bước. Nàng bỗng nhớ mấy câu thơ của cổ nhân: ‘Cầm tay nàng hẹn mấy lời; Sống bên nhau mãi đến hồi già nua’.[1] Nàng mỉm cười ngọt ngào, đưa tay vuốt ve bụng, cảm thấy thời khắc này nếu đem cả thế giới ra đổi, nàng cũng không đồng ý.
Hơn hai tháng qua Hách Liên Tĩnh Phongkhông được ngủ ngon như thế, chưa mở mắt đã ngửi được hương thơm thoangthoảng. Hắn tham lam ngắm nhìn nàng ngủ. Sau hai tháng cách biệt và nhớnhung thì đây giờ vừa mở mắt đã có thể thấy dung nhan ngày đêm ấp ủ, hắn cứ ngỡ là ảo giác. Hắn cảm thấy quá đỗi tuyệt vời, tuyệt vời đến khôntả. Nàng còn trong mộng đẹp, suốt mấy ngày kinh hoàng, cộng thêm thờigian dài tương tư, giờ được gặp hắn đều tan thành mây khói. Đang saygiấc, nàng bỗng giật mình nghe có tiếng động, nhưng hai mắt nàng nhắmtịt, tiếp tục mè nheo, cổ họng phát ra những âm thanh như mèo con kêu.Có nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-nam-han/3271768/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.