Mới chỉ hai tháng mà hắn trông rất hốchác. Hàng chân mày nhíu chặt, đôi môi ngậm kín, như thể giấc ngủ bị điều gì ám ảnh. Nàng nhẹ nhàng vươn tay từ từ vuốt ve trán hắn, thấy hắnnhăn mày, nàng lại giúp hắn xoa giãn. Vài ngày nay lo lắng phập phồng,mấy tháng nay tương tư nhung nhớ, giờ phút này đều hóa thành từng giọtlệ như những viên trân châu rơi xuống.
Nhìn hắn nằm ngủ, nghe hơi thở của hắn,bấy giờ nàng mới chợt nhận ra rằng hắn bình an, ít nhất hắn còn sống,mọi thứ đều vô nghĩa, miễn hắn ở bên cạnh nàng, đời đời kiếp kiếp cũngchỉ là khoảnh khắc này. Nàng chẳng màng điều gì, nào là vinh hoa phúquý, nào là hôn nhân chính trị giữa hai miền Bắc – Giang Nam, bất kể thứ gì… nàng cũng không quan tâm, chẳng để ý. Nàng chỉ muốn hắn bên cạnhcùng với đứa con sắp chào đời của mình.
Nàng cúi đầu thì thầm như người mơ ngủ:“Tĩnh Phong, anh bỏ mặc em với con sao?” Nàng vừa nói vừa kéo bàn tayphải của hắn đang lộ ra ngoài tấm chăn đặt lên bụng mình: “Anh sờ xem,có phải khác hẳn so với lúc anh đi? Bây giờ không cần anh năn nỉ em vẫnăn rất nhiều đồ dinh dưỡng, bởi em tự nhủ với bản thân rằng, vì con củachúng ta, chỉ cần nó mạnh khỏe, ăn gì em cũng đồng ý.”
Trong phòng lò sưởi thả hơi ấm nhưng tayhắn thật lạnh, nàng đưa hai tay lên vừa chà xát vừa thổi nhiệt khí nói:“Anh không nhớ em ư? Một chút cũng chẳng nhớ? Vì sao ngay cả điện thoạicũng không gọi về? Anh biết không? Mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-nam-han/3271767/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.