Tịnh Vi nhẹ nhàng mở mắt, sắc trời cònnhá nhem, mới tờ mờ sáng. Nàng theo bản năng đưa tay qua bên kia… nơiHách Liên Tĩnh Phong vẫn thường nằm, một mảnh lạnh lẽo. Có lẽ tối quahắn không trở về. Nàng thở dài, nghĩ đến một câu thơ: ‘Phong hầu nghĩ dại, xui chàng kiếm chi.’[1]
Nàng cựa quậy cuộn chăn ngồi dậy. Bỗngngước đầu trông thấy Hách Liên Tĩnh Phong đang ngồi trên sofa nhìn nàngbất động, thứ ánh mắt mà nàng chưa từng gặp qua, như chứa đựng trăm ngàn cảm xúc. Chẳng biết có phải do sáng sớm hay không mà rất lạnh lùng,trong lạnh lùng mang theo thù địch. Sắc mặt hắn hốc hác, mắt đỏ ngầu,chắc cả đêm qua vì bận công việc mà mất ngủ. Trái tim nàng bỗng trào lên niềm yêu thương, cảm giác này chưa từng có với nàng. Nàng không tránhkhỏi hồi hộp, phớt lờ ánh mắt ẩn chứa bao điều của hắn.
Tịnh Vi xuống giường từ từ đến gần hắn, dịu dàng hỏi: “Anh về rồi à, sao không nghỉ ngơi một chút?”
Hách Liên Tĩnh Phong ngấm ngầm nhìn nàng, diễn xuất quá chuẩn, chẳng lộ ra một tia sơ hở. Hắn lạnh lùng đứng dậybước tới mép giường. Tịnh Vi mỉm cười im lặng, hắn chưa bao giờ biểuhiện như thế với nàng. Cho dù trước kia cả tháng đi thâu đêm, cũng không dùng vẻ mặt này với nàng. Thấy hắn nằm vật xuống, ngay cả dây nịt trênquân phục cũng không cởi. Nàng lặng lẽ đến gần, kéo chăn đắp lên ngườihắn. Đôi mắt hắn nhắm chặt, môi bậm kín như có chuyện vô cùng khó khăn.Nàng lập tức nhớ tới lời của Bát di thái hôm ấy, đoán chừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-nam-han/3271753/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.