Hắn đối với nàng rất tốt, thường tặng nàng một số quà, có đồ quý giá cũng có thứ đáng yêu.
Tĩnh Kỳ cảm thấy mình được hưởng lộc từnàng. Hôm đó cô nàng thì thầm vào tai nàng: “Hồi trước anh cả ít mua quà cho em lắm, trừ lễ lộc hay tết nhất thôi.”
Chẳng hiểu vì luồng nhiệt cô nàng thổibên tai, hay vì thời tiết đang dần ấm áp mà cả người nàng lâng lâng,thoải mái vô cùng. Thỉnh thoảng nàng đeo trang sức hắn mua, hoặc bôithỏi sơn hắn tặng khi đi đánh mạt chược cùng các di thái thái. Lúc bọnhọ biết lai lịch xuất xứ, nàng khó tránh được ánh mắt ái mộ từ các bà.Hôm đó nàng và Hỉ Thước tới chỗ Tứ di thái, người gác cửa đi vắng, xa xa vọng lại tiếng nói lanh lảnh của Nhị di thái: “Cô coi có phải gần đâyĐại thiếu đổi tính hay không? Nghe người hầu nói, mỗi ngày cậu ấy xongviệc quân cơ liền chạy thẳng về nhà. Chẳng phải cậu ấy thích nhất khiêuvũ, xem kịch sao? Nghe đâu năm ngoái còn bao cả đám đàn bà bên ngoài,sao tự dưng giờ quy cũ thế?”
Lục di thái a dua: “Thật hả? Tôi thấythiếu phu nhân của chúng ta rất có bản lĩnh, mới hơn nữa năm đã nắm đầuĐại thiếu rồi! Kẻ ăn người ở trong nhà đều nói Đại thiếu suốt ngày muanày tặng kia!” Lời này được Nhị di thái liên tục đồng ý.
Tứ di thái vẫn còn chút tình người, cườimắng các bà: “Hai bà thật là… chẳng nhẽ lại mong bọn họ xích mích sao?Hai bà cũng hâm mộ mà!”
Lục di thái cắt ngang lời bà ta, nói:“Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-nam-han/3271749/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.