Bước vào căn phòng ngủ không tính là sạch sẽ thơm tho nhưng lại khá an toàn, Đàn Nhân và Bá An không hẹn mà cùng thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Người nào chưa từng trải qua cảnh ngộ như vậy chắc chắn sẽ không cách nào hiểu được cảm giác đó. Từng phút từng giây bên tai đều vang tiếng kêu gào rên rỉ ở mọi góc tối xung quanh, nỗi sợ hãi trong lòng càng lúc càng phình to, càng nặng trịch. Họ muốn cầu nguyện, nhưng rồi bất lực, bởi vì chúng thần đã hoàn toàn phong ấn bầu trời.
Tất cả những lời nguyện cầu của loài người đều bị mắc kẹt lại trần gian, trở thành lời nguyện cầu không ai giúp được. Các vị thần từ trên cao bất lực không giúp được, vậy thì cần gì phải tăng thêm phiền não lo lắng cho thần linh kia chứ?
Không ai có thể cứu được họ. Rốt cuộc họ còn có thể chống đỡ bao lâu? Khi mà cơn ác mộng trở nên vô tận, khi những ánh mắt tham lam thèm thuồng bủa vây, khi tâm trí càng ngày càng trở nên yếu đuối, yếu đuối tới mức hầu như không còn cách nào chống cự lại nỗi sợ hãi khủng khiếp đang dồn ép họ vào đường cùng.
"Anh vẫn ở bên em mà!" Bá An mỉm cười. "Anh sẽ vẫn luôn ở bên em." Đôi bàn tay nắm chặt, chưa hề buông lơi.
"Có khi nào chúng ta sẽ phát điên không?" Đàn Nhân cố gượng nở một nụ cười để cổ vũ, nhưng nụ cười méo mó chẳng ra hình. "Anh biết không? Em bắt đầu không cách nào phân biệt nổi đâu là sự thật đâu là ảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-lam/262673/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.