“Mấy tháng nay Lĩnh Nam bị lũ lụt nặng, hôn sự của chúng ta không nên tổ chức lớn, mọi thứ đơn giản thôi... vì vậy ta không thể tám kiệu lớn, mười dặm hồng trang cưới nàng.”
Ta ngây ngốc gật đầu: “Ta biết.”
Hắn lấy ra một xấp giấy tờ đất đai đưa cho ta, giọng điệu nhạt nhẽo:
“Tất cả đều là tài sản riêng của ta, sau này đều cho nàng.”
“Tại sao đưa ta?”
“Không phải nàng thích tiền sao? Gả cho ta ít nhất cũng phải có thứ gì nàng thích.”
Tạ Từ nhét tất cả giấy tờ vào tay ta, quay người đi về phía cửa sổ.
Ta lẩm bẩm: “Ta... ta thích kiếm tiền, cũng không thích tiền đến thế...”
Đột nhiên, Tạ Từ quay người lại, lười biếng tựa vào cửa sổ nhìn ta.
“Vậy nàng gả cho người nhất định phải gả cho người nhìn thuận mắt, đúng không?”
Ta nhìn hoa văn tối trên áo đen của hắn, chợt nhận ra, hắn chính là công tử bịt mặt đã cứu ta hôm ta gặp sơn tặc.
“Ngài là người hôm đó cứu ta? Ngài cứu ta sao còn bịt mặt?”
“Hôm đó nghe nàng khóc trong xe ngựa nói rằng chưa gả đã chết, sau khi c.h.ế.t tất cả tiền đều là của cha và tiểu thiếp của ông ấy... khóc thương tâm như vậy...” ánh nến chiếu sáng, hắn cười có phần bỡn cợt, “Nếu ta không bịt mặt, sợ là nàng không dám gặp ta.”
Ta buông đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-hua/3630651/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.