Phu nhân Quốc công run giọng nói: "Xảy ra chuyện thế này, con còn muốn cưới cô nương Giang gia? Con điên rồi!"
Giọng Tạ Từ lạnh lùng: "Dù trời có sập con cũng phải cưới nàng."
"Con muốn cưới nàng?" Phu nhân Quốc công chỉ vào đám người đang quỳ xung quanh, "Vậy những người này phải làm sao?"
"Tất cả trói lại nhốt vào."
"Con điên rồi, ta không điên."
"A di, năm con mười bốn tuổi đã cõng Quốc công gia bị thương nặng từ chiến trường về... Lúc đó người đã nói gì?"
"Được, chuyện này ta sẽ cố gắng giúp con."
"A di yên tâm, ngày mai con sẽ cưới nàng về."
Phu nhân Quốc công vẫn không nhịn được hỏi: "Con làm đến mức này vì nàng, nàng đã cứu mạng con sao?"
Ánh mắt Tạ Từ hơi động, cười nhẹ đáp: "Xưa nay cứu mạng đều phải lấy thân báo đáp."
Phu nhân Quốc công đảo mắt.
Tạ Từ đi đến bên ta, kéo tay áo ta ra ngoài: "Nàng cứ coi như không thấy gì đi, ngày mai ta sẽ cưới nàng về."
Ta khẽ hỏi hắn: "Ngài thật sự muốn cưới ta?"
Tạ Từ cười nhẹ: "Không ai ngăn được ta cưới nàng."
10
Sau khi tiệc tàn, ta vừa về phủ, phu nhân Quốc công đã cho người nhắn lại, nói rằng tối nay giữ lại Giang Mạn Nguyệt để giúp thêu tranh Bách Điểu Triều Phượng, làm quà sinh thần cho Hoàng hậu nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-hua/3630650/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.