Gừng càng già càng cay. Biện pháp của Phong đạo nhân để cho Tô Chuyết cùng Đoan Mộc Tường kiềm chế lẫn nhau, một công nhiều việc. Đám người không còn dị nghị, nghỉ nghơi một lúc rồi dựa theo phương vị mà Long Tiểu Thanh chỉ trên địa đồ, lặng yên mò mẫm lên khe núi bên kia.
Trên đường đi có vẻ vô cùng yên tĩnh, không có đụng phải tên hải tặc nào. Đám người vừa cảm thấy kỳ quái vừa có chút may mắn. Đi một canh giờ, trái tim cũng dần dần nhấc xuống.
Đoan Mộc Tường quả nhiên một tấc cũng không rời khỏi bên cạnh Tô Chuyết, dường như sợ y giở trò gian gì. Tô Chuyết chẳng qua chỉ cảm thấy kỳ quái, làm sao gã Đoan Mộc Tường này giống như có thâm cừu đại hận gì với mình vậy? Chẳng lẽ bởi vì Long Tiểu Thanh không có lựa chọn hắn nên hắn ghi hận sao?
Đám người lựa con đường nhỏ vượt qua triền núi, quả nhiên trông thấy một khe núi. Trong khe núi cũng bớt đi không ít gió biển, bờ biển mơ hồ lóe lên ánh sáng của vài bó đuốc. Cách bờ không xa là một chiếc thuyền lớn đang thả neo. Mọi người cảm thấy vui vẻ, quả thực là trời không tuyệt đường người!
Mọi người không khỏi tăng nhanh bước chân, từ giữa sườn núi một đường vọt tới chân núi. Nhưng mà còn chưa lên trên bờ cát, hai người phía trước nhất đột nhiên đứng sững lại. Chỉ thấy trên bờ cát có ba bốn người đang khuân đồ, nhưng mà chiếc thuyền lớn nơi xa thình lình có thể thấy được một bóng người đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-tham-an-truyen-ky/3197878/quyen-18-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.