Chương trước
Chương sau
Long Tiểu Thanh liều lĩnh lao xuống sườn đất. Vốn dĩ Tô Chuyết đột ngột xuất hiện đã làm cho bọn áo đen giật mình, rất nhiều kẻ luống cuống chân tay. Lúc này lại đột nhiên giết ra một người, lập tức trận cước của bọn áo đen liền có chút loạn.

Võ công của Long Tiểu Thanh vừa cao, lại thêm nghé con mới đẻ thẳng tiến không lùi. Trong lòng bàn tay Tô Chuyết sớm đã chảy đầy mồ hôi lạnh, Long Tiểu Thanh lại vô tri vô giác cứ phóng về phía địa phương có nhiều người. Tô Chuyết nhìn thấy tình hình này, cũng mặc kệ nương tay, xuất thủ như gió, mở ra một con đường máu chạy về phía Long Tiểu Thanh.

Hai người gia nhập chiến đoàn, thay đổi thế cục trận chiến. Bọn áo đen không ngừng lùi lại, vòng vây càng lúc càng giãn ra. Hắc Thủy tướng quân đứng ở trên sườn núi nặng nề hừ một tiếng, giống như có chút không cam lòng. Hắn hô lên một tiếng, bọn áo đen lập tức triệt thoái về phía sau, lùi vào trong rừng rậm.

Long Tiểu Thanh vừa muốn đuổi theo, Tô Chuyết thấy đối phương rút lui có ngay ngắn trật tự, luân chuyển yểm hộ, mang đi cả những kẻ bị phong bế kinh mạch trên mặt đất. Hắn biết rõ đạo lý giặc cùng đường chớ đuổi, kéo tay Long Tiểu Thanh lại ngăn cản nàng truy kích.

Đoàn người phe mình thấy bọn áo đen rút lui, khốn khổ chống đỡ đã lâu, kình lực vừa buông lỏng thì nhất thời ngã xuống. Tô Chuyết vội vàng quay lại cứu chữa, Long Tiểu Thanh cũng lấy ra hết thuốc trị thương mang theo trong người. May là bởi vì bọn họ lớn tuổi nên khí huyết hư nhược, nghỉ ngơi một hồi liền không có gì đáng ngại.

Phong đạo nhân đưa tay che lấy vai phải, nói:

- May mà có Tô tiên sinh kịp thời đuổi tới...

Sắc mặt Tô Chuyết ngưng trọng, nói:

- Đạo trưởng không cần nói, lần này cũng do ta thất sách, không ngờ là đối phương mai phục!

Phong đạo nhân ủ rũ, vẻ mặt xấu hổ, thở dài:

- Tô tiên sinh nói như vậy chẳng phải càng để chúng ta xấu hổ lắm ư? Nếu không phải chúng ta khinh địch, không nghe lời của tiên sinh, làm sao sẽ rơi vào tình trạng thế này?

- Ai, đúng vậy, mấy lão già chúng ta, đúng là càng sống lâu càng không dùng được!

Tô Chuyết không muốn nói nhiều về vấn đề này, vội hỏi:

- Phong đạo trưởng, vết thương ở tay của ngài thế nào?

Phong đạo nhân khẽ cử động vai phải, cảm thấy một cơn đau buốt như kim châm muối xát. Ông ta cắn răng, đáp:

- Còn có thể kiên trì...

Chỉ nói nửa câu liền đau đến không nói nổi.

Tô Chuyết thở dài, lại hỏi:

- Phong đạo trưởng, ngài có trông thấy kẻ đó vừa nãy ném ra ám khí là thứ gì không?

Tô Chuyết hỏi như vậy, bởi vì hắn đã tìm kiếm một vòng trong rừng cây, ngoại trừ một vài hòn đá ra cũng không có nhìn thấy ám khí nào. Nhưng mà những hòn đá kia cân lượng không nhẹ, xem chừng không có khả năng được dùng làm ám khí.

Phong đạo nhân lập tức minh bạch Tô Chuyết có ý gì, nói:

- Tiên sinh không phải là muốn phỏng đoán lộ số võ công của đối phương từ trên ám khí đấy chứ? Chỉ tiếc ám khí phóng đi quá nhanh, ngay cả ta không không thấy rõ. Chẳng qua ám khí hẳn là hết sức nặng nề, giống như là hòn đá bằng sắt vậy.

Tô Chuyết nhíu nhíu mày, thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ người này thật sự có thể dùng hòn đá nặng như vậy làm ám khí phóng ra được sao? Nhưng nếu hắn đã có công lực như thế, vì sao không trực tiếp xuất thủ mà ngược lại rút lui đây?

Đang nghĩ ngợi, Long Tiểu Thanh tức giận nói:

- Chúng ta ở chỗ này chém giết, đám người Phương Lưu Bình đi nơi nào rồi? Chẳng lẽ vừa nhìn thấy kẻ địch liền biến thành rùa đen rút đầu cả rồi à?

Phong đạo nhân biến sắc, nói:

- Ta thấy mấy người bọn họ đuổi theo bọn áo đen chạy đến một bên khác, chỉ sợ hiện tại cũng bị vây rồi...

Tô Chuyết trầm ngâm nói:

- Thủ lĩnh của đối phương tự mình tọa trấn ở đây, chắc là muốn toàn lực đối phó với các vị tiền bối. Ta nghĩ, áp lực bên đám Phương huynh hẳn là nhẹ hơn một chút. Chẳng qua chúng ta vẫn nên đi xem thử!

Phong đạo nhân gật đầu nói:

- Không sai! Từ giờ trở đi, chúng ta đều nghe theo Tô tiên sinh. Địch tối ta sáng, chúng ta tuyệt đối không được tách ra nữa!

Tô Chuyết gật gật đầu, mấy người cõng thi thể đồng bạn lên lưng. Nơi này hơn mười vị võ lâm tiền bối, chỉ chiến một trận liền gục mất năm sáu người. Trong đó không chỉ có những cao thủ thành danh đã lâu như Bát Tí Na Tra dùng tiêu cùng Thần Tiễn Thủ Tiểu Lý Quảng. Nhìn sang đồng bạn đã mất, đám người thổn thức không thôi, đều có chút ảm đạm.

Tô Chuyết đi ở trước hết, cẩn thận lần mò qua một phương hướng khác. Cây cối rất rậm, tăng thêm trời mưa, đường núi trơn trượt càng thêm khó đi. Đi nửa canh giờ cũng không thấy được người nào. Trong rừng tĩnh mịch dị thường, ngược lại khiến cho người ta cảm thấy có chút sợ hãi.

Một người đi bên cạnh bỗng nhiên hoảng sợ nói:

- Chờ... chờ chút, ở đây có người...

Tất cả mọi người đang như chim sợ cành cong, một tiếng kêu này để cho mọi người giật nảy cả mình. Tô Chuyết vội vàng chạy tới, quả nhiên trông thấy một người nằm dưới bụi cây. Người này mặc đồ đen, đã chết lâu rồi. Kỳ quái là toàn thân người này cũng chồng chất thương tích, gương mặt máu thịt be bét, phân biệt không ra dung mạo.

Phong đạo nhân thở phào:

- Cám tạ trời đất, xem ra những chàng trai kia thân thủ mạnh mẽ, giết không ít hải tặc!

Một người khác cũng cảm thán nói:

- Trường Giang sóng sau đè sóng trước, những lão giả chúng ta không còn dùng được rồi!

Tô Chuyết cũng không phụ họa theo, thi thể này đã bị phá hỏng không còn ra hình thù gì, căn bản không tìm ra manh mối hữu dụng liên quan đến thân phận của những người này. Hắn lắc đầu thở dài một hơi. Đột nhiên trên bầu trời lóe lên một tia chớp, khóe mắt Tô Chuyết chỉ cảm thấy một tia sáng lóe lên.

Hắn quay đầu nhìn, phát hiện một viên tiêu thép cắm vào cánh tay thi thể. Thì ra vừa rồi chính là tiêu thép phản xạ ánh sáng tia chớp. Tô Chuyết đưa tay rút ra tiêu thép, chợt nghe bên cạnh Phong đạo nhân "A" một tiếng.

Ông ta nói:

- Đây không phải là tiêu của Bát Ti Na Tra hay sao?

Bên cạnh có người nói:

- Hay là kẻ này bị giết lúc kích đấu với chúng ta?

Sắc mặt Tô Chuyết nghiêm túc, thu tiêu thép vào trong ngực, nói:

- Chúng ta phải khẩn trương tìm tới những người khác. Mọi người tách ra thành hàng một, lúc soát về phía trước. Hai người tả hữu nhất thiết phải cùng nhìn thấy đối phương, tuyệt đối không nên đi xa!

Đám người nghe Tô Chuyết nói gì làm nấy, xếp thành một hàng lục soát về phía trước. Tô Chuyết vẫn không nói một lời, lộ ra tâm sự nặng nề. Đột nhiên từ trong bụi cây bên cạnh hắn, một người đột ngột nhảy ra. Tô Chuyết mặc dù không nhìn thấy người này nhảy ra từ nơi nào, nhanh chóng phản ứng tránh sang bên cạnh mới không có đụng vào người kia.

Những người khác cũng chú ý đến động tĩnh ở đây, vội vàng đến gần bên này. Tô Chuyết định thần nhìn lại, nhìn thấy người kia máu tươi khắp người, hiển nhiên bị thương không nhẹ. Thần quang trong mắt tan rã, giống như điên dại. Nhưng loáng thoáng có thể nhìn ra gương mặt của hắn đúng là Phương Lưu Bình!

Phương Lưu Bình mở miệng kêu to:

- Mau... Chạy mau...

Quay người liền chạy xuống chân núi.

Tô Chuyết vội vàng hô:

- Phương huynh!

Nhưng Phương Lưu Bình không thèm quan tâm mà chạy thẳng vào rừng cây mất dạng.

Phong đạo nhân đi qua hỏi:

- Tô tiên sinh, chuyện gì xảy ra?

Tô Chuyết đáp:

- Người kia hình như là Phương Lưu Bình! Chúng ta mau đuổi theo!

Nói xong liền đồng thời chạy xuống dưới núi. Nhưng mà Phương Lưu Bình một lòng đào mệnh, bước chân lại càng nhanh hơn, đám người chỉ chậm trễ một hồi thì đã không tìm thấy tung ảnh của hắn.

Tô Chuyết đang lo lắng, đột nhiên nghe thấy có người lên tiếng kinh hô. Hắn nhìn theo phương hướng ngón tay người kia chỉ, thì ra từ nơi này có thể trông thẳng ra mặt biển. Chiếc thuyền lớn của phe mình dừng ở cách đây không xa. Mà giờ khắc này chiếc thuyền đó đang bốc cháy hừng hực. Ngọn lửa bốc thẳng lên cao đến hai ba trượng, ánh lửa chiếu đỏ toàn bộ mặt biển.

Sắc mặt cả bọn trắng bệch, Phong đạo nhân giẫm chân nói:

- Thế này... Là thế nào... Sao thuyền bốc cháy rồi?

Người bên cạnh thê thảm nói:

- Nhất định là hải tặc! Bọn hắn, đốt thuyền mất rồi... Chẳng phải là muốn nhốt chúng ta trên đảo...

Tâm tình của Tô Chuyết nặng nề phức tạp, nhìn xem thần sắc tuyệt vọng trên mặt mọi người, càng cảm thấy chuyến này đủ loại gian nan, trọng trách trên vai nặng nề. Thuyền lớn bị hủy, đám người đâu chỉ bị đoạn tuyệt đường về. Thân ở đảo hoang, địch tối ta sáng, phải tìm một con đường sống ở chỗ nào đây?

(chưa xong còn tiếp.)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.