Lạc Vân Thiên chìm đắm vào một đôi thiết chưởng này ba mươi năm, xuất chưởng vừa nhanh vừa nặng. Giờ phút này ông ta đã quyết tử, cho dù Lạc Khiêm cùng Tô Chuyết phản ứng có nhanh, cuối cùng cũng chậm một bước.
Chỉ thấy trên trán Lạc Vân Thiên vỡ toang ra một vết rách, máu phun ồ ạt chảy xuống. Hai mắt của ông ta nhìn chằm chằm Lạc Khiêm, bên trong hai mắt giống như có không bỏ, lại có vui mừng. Nhưng mà hơi thở của ông ta đã ngừng, thân thể chậm rãi ngã xuống.
Lạc Khiêm ôm thân thể dần dần mất đi nhiệt độ của phụ thân, chậm rãi đặt nằm xuống mặt đất. Lạc phu nhân cũng đã lệ rơi đầy mặt, di chuyển bước chân bổ nhào lên thân Lạc Vân Thiên. Bà ta dường như sớm đã ngờ tới Lạc Vân Thiên sẽ làm như vậy, trong tiếng khóc tuy có đau thương, lại chỉ nhỏ giọng nghẹn ngào. Tiếng khóc này tựa như tịnh thủy lưu thâm (*),đem bi thương đưa vào sâu thẳm trong lòng mỗi người.
(*) Tịnh thủy lưu thâm: Bề ngoài mặt nước bình tĩnh, không biết đáy nước sâu bao nhiêu. (trong câu ý nói: ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đau thương sâu sắc)
Lạc phu nhân không khóc gào, chỉ là sửa sang sợi tóc tán loạn của Lạc Vân Thiên. Bà ta nhìn xem nhi tử đang khóc thút thít, ôn nhu nói:
- Khiêm Nhi, mẹ cùng cha con làm phu thê hơn hai mươi năm. Hai mươi năm trước, mẹ cho là cha có lỗi với mẹ. Nhưng mà bây giờ mẹ mới biết được, là mẹ vẫn luôn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-tham-an-truyen-ky/3197863/quyen-17-chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.