Chương trước
Chương sau
Hoài Thiện và Tô Chuyết nghe thấy Vệ Tiềm đọc lên tên sách, đều lấy làm kinh hãi. Tô Chuyết không kịp nghĩ nhiều, đưa tay chộp về phía quyển sách trong tay Vệ Tiềm. Làm sao Vệ Tiềm có thể để y tuỳ tiện cướp sách từ trong tay mình được, tay phải rụt về. Ai ngờ cái tay của Tô Chuyết còn nhanh hơn, đã bắt được một góc quyển sách, khéo léo dùng kình, dễ dàng cướp được quyển sách.

Lần này không chỉ riêng Vệ Tiềm xấu hổ vạn phần, ngay cả Tô Chuyết cũng hoàn toàn không nghĩ tới. Nguyên bản lấy công phu của y, tuyệt đối khó mà cướp sách được dưới tình huống Vệ Tiềm tập trung tinh thần ứng đối. Tô Chuyết trầm tư một lát, nghĩ đến nguyên do trong đó. Thời điểm vừa thấy mặt Vệ Tiềm, đã phát giác ông ta có dấu hiệu bị nội thương. Có lẽ chính là bởi vì điểm này, mới để cho Tô Chuyết chiếm được tiện nghi.

Mà Hoài Thiện thì nhìn ra, trong vòng một đêm võ công của Tô Chuyết tinh tiến không chỉ một điểm nửa điểm. Đây tự nhiên là nhờ vào quyển sách trong tay y hiện giờ, lại thêm Hoài Thiện thôi cung quá huyết cho y, cũng tương đương với vô tình đem nội công Phật môn của mình truyền cho Tô Chuyết. Nhiều loại nhân tố dẫn đến nội lực của y tăng thêm nhiều mà không biết.

Vệ Tiềm biến sắc, trầm giọng nói:

- Tô Chuyết, ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn tiêu hủy chứng cứ trước mặt nhiều người như vậy sao?

Tô Chuyết ra vẻ nhẹ nhõm, mỉm cười nói:

- Hầu gia nói đùa, quyển sách này tính là chứng cứ phạm tội gì? Bất quá chỉ là một bản sách kinh bình thường mà thôi.

Vệ Tiềm cười lạnh, nói:

- Tô Chuyết, ngươi muốn gạt người cũng không quá dễ dàng đâu! Ngươi nghĩ rằng chúng ta không biết chuyện Lục Đạo Luân Hồi kinh sao? Nghĩ không ra vật tà ác này đã biến mất trên giang hồ trăm năm, lại có thể xuất hiện ở đây...

Hắn dừng một chút, bỗng nhiên nói:

- Có lẽ quyển sách này chính là sách bị trộm ở Tàng Kinh Các chứ? Làm sao nó lại ở Thiếu Lâm hả? Chắc hẳn đại sư phải cho mọi người một câu trả lời chứ?

Trong lòng Tô Chuyết đã biết hết thảy đều do Vệ Tiềm một tay đạo diễn, thấy ông ta cố ý lừa gạt, biết rõ còn gặng hỏi, không khỏi cười lạnh.

Tùng Cốc đạo nhân vuốt chòm râu bạc trắng, nói:

- Lục Đạo Luân Hồi kinh đã biến mất trên giang hồ trăm năm, hôm nay chợt hiện thế, chỉ sợ...

Lão đạo trời sinh tính hiền hoà nhát gan, nửa câu sau thế mà không dám nói ra trước mặt mọi người.

- Lục Đạo Luân Hồi kinh thật sự là gì? Chẳng lẽ Thiếu Lâm lén lút giấu đi tập luyện? Trách không được võ công của hòa thượng Thiếu Lâm đều cao cường như vậy!

Bên trong quần hùng bất thình lình có người nói.

Thật có thể nói là thử một lần gây nên ngàn cơn sóng, một câu nhắc nhở kinh người, làm cho tất cả mọi người đều nghị luận, đem một lời đồn truyền đi càng ngày càng thật. Các sư Thiếu Lâm biết rõ những người này ăn nói lung tung, chửi bới chùa Thiếu Lâm, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ dữ tợn. Chỉ là Hoài Thiện không nói gì, bọn họ cũng không dám vọng động. Hoài Thiện chắp tay trước ngực nói khẽ:

- Thân là người xuất gia, thế nhân vu oan ta, chửi mắng ta, đều mặc kệ họ. Nếu như nổi cơn tức giận, chính là phạm vào độc giận...

Những lời này là lão nói với chúng tăng, đệ tử nghe vậy đều chắp tay trước ngực ngâm nga:

- Thiện tai...

Hoài Thiện lại nói:

- Thế gian tự có công đạo. Ai đúng ai sai, tuyệt đối không phải do người nào đó định đoạt. Chân tướng luôn có một ngày phơi trần, thiện ác cuối cùng cũng có báo. Các vị, hung thủ giết người đã nổi lên mặt nước, hắc thủ sau màn cũng đã lộ nguyên hình. Cứ ở chỗ này nhiều lời, không bằng chờ chúng ta bắt được hung thủ, hết thảy tự nhiên lộ ra chân tướng!

Rất nhiều người nhẹ gật đầu, cảm thấy lão nói có lý, cũng không ầm ĩ nữa.

Vệ Tiềm cười lạnh nói:

- Đại sư nói dễ nghe, chỉ sợ là cố ý kéo dài chứ? Từ đầu đến cuối chúng ta chỉ thấy mỗi một vụ án giết người đều có liên quan đến ngươi. Hiện tại Thẩm chưởng môn cũng đã chết... Có lẽ là vì ông ta trộm đi bản kinh thư này, mới bị ngươi đồ sát diệt khẩu? Tốt một vị phương trượng Thiếu Lâm!

Bất thình lình Tô Chuyết nghiêm mặt nói:

- Vệ Tiềm, là ai đổi trắng thay đen, lật lọng tráo trở, trong lòng ông rất rõ ràng!

Vệ Tiềm biến sắc, Vệ Thắng thấy y dám ngang nhiên chửi bới phụ thân, mắng:

- Thằng con hoang, ngươi lặp lại lần nữa!

Nói xong liền muốn ra tay giáo huấn.

Vệ Tiềm ngăn hắn lại, cười lạnh nói:

- Tô Chuyết, ý của ngươi là lão phu đang đổi trắng thay đen sao? Tốt nhất là ngươi nói cho rõ ràng, bằng không thế lực nhà họ Vệ ta trải rộng thiên hạ, nhất định sẽ khiến ngươi không chỗ dung thân!

Tô Chuyết hoàn toàn không có vẻ sợ hãi, lạnh lùng nói:

- Ông đang uy hiếp ta sao? Đáng tiếc bình sinh Tô Chuyết ta không sợ nhất là uy hiếp! Ông muốn ta nói rõ ràng, vậy ta đem chân tướng câu chuyện nói cho mọi người. Hung thủ thật sự sát hại ba người Đỗ Thanh Phong, Mã Độ, Thẩm Tàng Phong, chính là Tiêu Thủy Mặc! Mà sai khiến hắn làm những chuyện này, chính là ông, Nhạc Dương hầu Vệ Tiềm!"

Vừa mới nói xong, bên trong quần hùng tựa như vỡ tổ, ồn ào phát ra tiếng kinh hô không thể tưởng tượng nổi.

Vệ Tiềm không những không giận mà còn cười:

- Tô Chuyết, lời nói láo này không không khỏi quá kém cỏi chút chứ! Tiêu Thủy Mặc à? Chính là gã ngông cuồng xuất hiện trên quảng trường vào ngày đó sao? Hắn có quan hệ gì đến ta? Hắn có thù oán gì với mấy vị chưởng môn nhân đã chết hả?

Tô Chuyết chờ đám người nghị luận xong, mới nói:

- Vệ Tiềm, ông cần gì biết rõ mà còn cố hỏi? Ông sắp xếp hết thảy mọi chuyện, mục đích chính là vì vu hãm phương trượng Thiếu Lâm, trừ bỏ tất cả những người cản trở ông leo lên chức vị minh chủ võ lâm! Từ lúc mới bắt đầu, Tiêu Thủy Mặc đưa thư cho Thiếu Lâm, chính là ông bày trò. Mục đích như cách nói mà ông đang vu oan Hoài Thiện đại sư vậy, chính là muốn truyền bá tin tức ra ngoài, tạo thành một trò hề như đại hội võ lâm này. Mà quần hùng đều tính toán thời gian ông lên núi mà đến, chắc hẳn cũng là ông cố ý tạo thế đúng không? Quả nhiên hết thảy đều như ông tính toán. Đỗ Thanh Phong là người của ông, đầu tiên ông ra lệnh Tiêu Thủy Mặc giết hắn, từ đó vứt bỏ hoài nghi của người khác đối với ông. Về sau dưới sự trợ giúp của ong, Tiêu Thủy Mặc tiến vào Tàng Kinh Các trộm sách...

Đột nhiên Vệ Tiềm xen lời y:

- Chờ một chút, ngươi nói Tiêu Thủy Mặc được ta trợ giúp tiến vào Tàng Kinh Các hả? Đây quả thật là trò cười. Đêm đó ta vẫn luôn ở trong phòng, đi qua Tàng Kinh Các lúc nào?

Tô Chuyết cười lạnh đáp:

- Ta đã kiểm tra Tàng Kinh Các, sách vở trong phòng cơ hồ đều rơi hết xuống đất, nhất là mấy chục quyển dưới cách cửa thông gió kia. Nếu như là kẻ trộm sách làm ra, vậy thì không hợp với lẽ thường. Bởi vì lật tới lật lui sách vở chẳng những không có lợi cho hắn đi tìm sách cần trộm, lại càng dễ phát ra tiếng vang, gây nên sự chú ý. Như vậy những quyển sách đó cũng không phải do Tiêu Thủy Mặc làm loạn. Theo ta được biết, sau khi Tàng Kinh Các được khóa lại, thì không còn ai đi vào kiểm tra. Mà xế chiều hôm nay, không phải là Vệ hầu gia cùng một đoàn người tham quan trong chùa sao? Hơn nữa vừa vặn đi ngang qua Tàng Kinh Các...

Nói đến đây, Hoài Thiện liếc mắt nhìn võ tăng phụ trách trông coi Tàng Kinh Các hôm đó. Tăng kia đáp:

- Tô thí chủ nói không sai, ngày đó đích xác Vệ thí chủ và rất nhiều người đồng thời đi qua bên ngoài Tàng Kinh Các.

Vệ Tiềm nói:

- Trò cười, chẳng lẽ ta đi ngang qua chỗ ấy, thì là tham dự trộm sách à?

- Đương nhiên!

Tô Chuyết nói.

- Nếu không phải ban đêm nhìn thấy ông dùng ra Cầm long công, đến bây giờ ta cũng không đoán được bí mật trong đó. Cầm long công hết sức khó luyện, truyền nhân không nhiều. Chắc hẳn nơi đây cũng chỉ có Vệ hầu gia ông biết chứ? Ở ngoài Tàng Kinh Các, đúng là ông sử dụng Cầm long công, hất đổ sách trên giá sách, chất đống dưới cửa thông gió. Bởi vậy khi Tiêu Thủy Mặc nhảy vào từ cửa thông gió, lúc rơi xuống đất mới không phát ra tiếng động.

Tuy Vệ Tiềm bị Tô Chuyết nói toạc mưu kế, trên mặt cũng không lộ ra vẻ gì khác thường, cười lạnh nói:

- Quả thật là ăn nói lung tung. Vì sao ta phải sai khiến Tiêu Thủy Mặc đi trộm sách hả? Làm sao ta biết trong Thiếu Lâm tự thế mà cất giấu quyển sách như Lục Đạo Luân Hồi kinh chứ?

Ông ta tận lực đem sự chú ý của mọi người chuyển dời đến trên chuyện Thiếu Lâm tư cất giấu quyển sách.

Tô Chuyết cười nói:

- Vệ hầu gia thủ đoạn thông thiên, chuyện gì không biết? Ông làm ra nhiều nhiều chuyện như vậy, đơn giản chỉ là muốn cố hết sức hãm hại phương trượng mà thôi. Bởi vì ông biết, lấy công phu của Tiêu Thủy Mặc, không nhất định là đối thủ của phương trượng. Bởi vậy chỉ có thể lợi dụng sự nghi ngờ của mọi người để diệt trừ lão. Sau đó sát hại Mã Độ, Thẩm Tàng Phong, chẳng những trừ bỏ được đối thủ cạnh tranh của ông, hơn nữa lợi dụng hai điểm Mã Độ phản đối phương trượng và chuyện quyển sách này, lại thành công đem hiềm nghi chuyển dời đến trên thân phương trượng. Thật sự có thể nói là tính toán không bỏ sót!

(chưa xong còn tiếp.)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.