Vệ Tú rời đi, Tô Chuyết mỉm cười, nói ra:
- Đã đến rồi sao còn chưa ra? Ngay cả Vệ Tú cũng biết cô ở trong phòng, còn tránh cái gì?
Một cái bóng đen bỗng nhiên hạ xuống từ trên xà nhà, Yến Linh Lung thân mang y phục dạ hành, đứng trước mặt Tô Chuyết, cười nói:
- Tô Chuyết, nhiều ngày không thấy, cậu thật đúng là diễm phúc không cạn na! Vừa Trúc cô nương, vừa Vệ cô nương.
Tô Chuyết bất đắc dĩ nói:
- Phụ nữ các người đều cùng một tính tình sao, nói giống nhau thế? Chẳng lẽ cô ghen rồi?
Yến Linh Lung lườm y một cái, nói:
- Cậu chừng nào thích chảnh chọe thế rồi? Đàn ông toàn thế giới chết sạch, ta cũng sẽ chẳng thèm ghen với cậu! Bất quá cũng kỳ quái, cậu phát hiện ta trong phòng còn có thể thông cảm được, vậy thì làm sao Vệ Tú cũng có thể phát hiện?
Tô Chuyết xích lại gần bên người nàng hít hà, cười nói:
- Đã rõ như vậy mà còn không phát hiện được, vậy đúng là khờ khạo. Ta vừa mới vào phòng, trên bàn lại có một chén trà uống được nửa. Hơn nữa trong phòng còn có mùi thơm son phấn nhàn nhạt, dù thế nào thì cũng không phải là ta xài son phấn chứ? Ta đã nói với cô bao nhiêu lần, cô làm một tên tặc, còn bôi son phấn bột nước làm gì, sợ người khác không phát hiện được sao?
Yến Linh Lung đưa tay đánh một cái lên thân Tô Chuyết, cả giận:
- Tô Chuyết, ta tốt xấu gì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-tham-an-truyen-ky/3197615/quyen-8-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.