Đám người đều cả kinh:
- Thuốc nổ?!
Hoài Thiện nhặt một chút bột phấn màu đen từ trên tay Tô Chuyết, đặt gần mũi ngửi ngửi, sắc mặt nặng nề, trầm ngâm nói:
- Tại sao lại có thuốc nổ ở chỗ này?
Bạch Tam Kiếm đáp:
- Đương nhiên là sử dụng cho việc phá núi đào mỏ rồi!
Ông ta không biết quá trình lấy quặng nên nói lung tung.
Hàn Trung Dự liền lắc đầu, nói ra:
- Không! Thân núi nhỏ hẹp, chỉ có thể dựa vào sức người đào móc. Nếu như dùng thuốc nổ phá núi, chỉ sợ nơi này sẽ bị nổ sập!
Tô Chuyết gật gật đầu, nói:,
- Không sai, ta nghĩ mỏ bạc hoang phế chính là do bị thuốc nổ đánh sập, mà những người đào mỏ thì bị kẻ khác hại chết ngay tại đây! Ta vừa mới kiểm tra qua, hài cốt ở đây có nhiều dấu vết tổn hại, những người này bị đá lớn đè chết. Mà trên con đường chúng ta đi vào, hài cốt ở chỗ đó không bị tổn hại. Đó là bởi vì bọn họ không bị đá đè chết, muốn đào một đường hầm để chạy. Nhưng không thể đào thông, hoặc là đã đào thông được, lại bị người canh giữ ở ngoài giết chết!
Khóe miệng Hàn Trung Dự phát run:
- Rốt cuộc là ai, không ngờ làm ra việc điên rồ như thế!
Tô Chuyết nói:
- Chắc hẳn là kẻ cho xây dựng mỏ bạc vào năm ấy, đã làm ra vụ án mạng bi thảm bực này!
Hoài Thiện chắp tay trước ngực niệm Phật, hỏi:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-tham-an-truyen-ky/3197613/quyen-8-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.