Chương trước
Chương sau
Cửa chính Vệ phủ rộng mở, Vệ Thắng mang vẻ mặt âm trầm, ngồi ở nhà chính, bên cạnh là Hoa Bình đang quỳ. Xương vai gã bị gãy, đau đớn ray rứt làm toàn thân gã hơi hơi phát run. Nhưng gã cắn chặt răng, không phát ra một chút thanh âm.

Vệ Thắng bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: "Không ngờ ngươi còn rất rắn rỏi. Chỉ là cô nàng mà ngươi liều chết cứu được, không biết có tình ý giống như ngươi hay không!"

Hoa Bình cười mỉa hai tiếng, thanh âm hơi run, lại tràn ngập trào phúng, nói ra: "Vệ Thắng, ngươi cho rằng bí mật của ngươi còn có thể giấu được sao?"

Vệ Thắng biết lời gã có ý gì, nhưng không thèm để ý, nói ra: "Ta trái lại muốn xem thử các ngươi còn có bản lãnh gì! Muốn đối nghịch với ta cũng không cân nhắc một chút chính mình có bao nhiêu cân lượng!"

Hoa Bình bỗng nhiên lộ ra nụ cười sâu xa khó hiểu, Vệ Thắng trông thấy, không khỏi trong lòng run lên, lại có chút run rẩy. Hắn càng lúc càng có chút nóng nảy, thỉnh thoảng nhìn về phía ngoài.

Bỗng nhiên có mấy người đi vào cửa lớn, Vệ Thắng bỗng nhiên đứng người lên, nhưng mà người đi vào không phải là kẻ hắn đang chờ. Người dẫn đầu là Khâu Cung Nhân, đi theo phía sau là Tô Chuyết, còn một người khác quần áo rách rưới, tựa như một gã ăn mày.

Hoa Bình trông thấy Tô Chuyết, trong mắt thoáng hiện một chút tia sáng, trong lòng cũng yên ổn rất nhiều. Vệ Thắng lại có chút không vui, trầm giọng nói: "Khâu Tri phủ, sao ngươi tới đây?!"

Kỳ thật Khâu Cung Nhân căn bản không nguyện ý tới nơi này, hắn quay đầu nhìn về phía Tô Chuyết, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ. Tô Chuyết tiến lên phía trước nói: "Vệ tướng quân, do ta lôi kéo Khâu Tri phủ cùng tới."

Vệ Thắng thủy chung nhìn không gã bộ đầu nho nhỏ này đến cùng đang nghĩ gì trong lòng, "A" một tiếng, hỏi: "Các ngươi đến làm gì?"

Tô Chuyết cười đáp: "Vệ tướng quân không phải đã ước định cùng nữ phi tặc kia, buổi tối hôm nay để nàng mang theo đồ vật tới cứu người sao? Chúng ta cũng muốn xem thử, rốt cục thứ mà nàng trộm là gì."

Vệ Thắng cười lạnh một tiếng, nói: "Hình như chuyện này đâu liên quan tới ngươi!"

Tô Chuyết cũng không tức giận, vẫn cười đáp như trước: "Vệ tướng quân chớ nên tức giận, chúng ta cũng chỉ hiếu kì nhất thời mà thôi, cũng không có ý gì khác. Bây giờ sắc trời còn sớm, ta nghĩ nữ tặc kia sẽ không tới sớm thế đâu. Dù sao cũng rảnh rỗi, không bằng chúng ta nghe một câu chuyện cũ được chứ?"

Vệ Thắng không biết trong hồ lô y muồn làm gì, mặt âm trầm, không nói một lời. Tô Chuyết liền nói tiếp: "Chắc hẳn Vệ tướng quân không nhận ra người này." Nói xong kéo người quần áo rách rưới đi lên phía trước.

Gã chính là Trang Lực, Vệ Thắng đương nhiên không nhận ra, trong lòng càng thêm nghi hoặc. Tô Chuyết nói ra: "Trang Lực, nói lại tình hình hôm đó lần nữa đi!"

Trang Lực có chút khiếp đảm, do dự, nhìn về phía Tô Chuyết. Ánh mắt Tô Chuyết kiên định, tựa hồ cũng mang đến can đảm cho gã. Trang Lực lớn tiếng nói: "Tiểu nhân gọi Trang Lực, là một công nhân trị thủy ở đê Hoàng Hà, chuyên môn xây sửa đê đập..."

Gã nói đến đây, Vệ Thắng biến sắc, lạnh lùng nhìn về phía Khâu Cung Nhân, nói: "Khâu đại nhân, ngươi đây có ý gì hả?"

Khâu Cung Nhân cũng có chút nghĩ không ra, mờ mịt nhìn qua Tô Chuyết. Tô Chuyết thì ra hiệu Trang Lực nói tiếp. Trang Lực liền nói tiếp: "Ngay vào hơn mười ngày trước, công bộ viên ngoại lang Tào Lễ Nghĩa đột nhiên đến bờ đê tuần sát. Mà trong một đội người chúng ta, có một lão công nhân, nói rằng phát hiện vấn đề trong đê đập, liền bẩm báo với Tào Lễ Nghĩa. Ai ngờ đêm đó, chúng ta lại bị ám sát!"

Nói đến đây, Khâu Cung Nhân rõ ràng lấy làm kinh hãi. Mà Vệ Thắng lại nâng chén trà lên, khẽ nhấp nhẹ một miếng, ai cũng nhìn không ra hắn đang suy nghĩ gì trong lòng.

Tô Chuyết bỗng nhiên nói ra: "Trang Lực chỉ là một người khuân vác, câu chuyện cũ mà hắn nói ra cũng nhạt nhẽo tầm thường, không bằng để cho tại hạ nói tiếp đi. Trên giang hồ có một bang phái gọi là Tứ Hải Minh, tạo thành từ đạo tặc. Trong bang có một tiểu cô nương gọi là Nhạn Nhi, đêm hôm mà đám người Trang Lực bị hại, Nhạn Nhi vừa vặn ngay ở Lịch Thành. Trong lúc vô tình nàng cứu được Trang Lực, lại biết được chuyện của hắn, liền chui vào trong nhà của Tào Lễ Nghĩa, trộm được một phong thư mà Tào Lễ Nghĩa viết cho người nào đó."

Y nói xong, liền lấy lá thư của Tào Lễ Nghĩa ra, cầm trong tay đưa cho Khâu Cung Nhân xem một lượt. Tô Chuyết nói tiếp: "Chỉ có kẻ biết chuyện của đám người Trang Lực, mới có thể biết trong thư này nói điều gì. Rất rõ ràng, Tào Lễ Nghĩa cùng một kẻ khác, chính là kẻ đầu têu làm đê đập qua loa mà không quan tâm chất lượng, tạo thành lần nạn lụt này! Tào Lễ Nghĩa phái người sát hại công nhân hiểu rõ tình hình, rồi sau đó báo tin cho kẻ đó. Thế nhưng lá thư này lại bị Nhạn Nhi trộm mất, Tào Lễ Nghĩa vì phòng ngừa bí mật bị lộ, liền phái người truy sát bốn phía."

"Nhạn Nhi tự biết không còn cách nào đào thoát, giấu lá thư này trong lư hương ở miếu Quan Âm, còn cô ta thì bị giết hại, chôn xác ở thành nam. Ta vì tra tìm hung thủ, trước tiên tìm được lá thư này, tiếp theo lần theo manh mối mà tìm tới Tào Lễ Nghĩa. Nhưng vào lúc này, Hoàng Hà vỡ, gây nên nạn lụt, mà Tào Lễ Nghĩa lại bỗng nhiên mất tích."

Khâu Cung Nhân tiếp lời nói: "Không sai! Chúng ta đều biết chuyện sau đó, các quan lại phụ thuộc Tào Lễ Nghĩa và lão nô của Tào phủ lần lượt chết đi. Cuối cùng Tào Lễ Nghĩa cũng bị ngài phát hiện, chết trong mật thất. Thế nhưng chuyện này đâu có quan hệ gì đến Vệ phủ đâu?"

Tô Chuyết nói: "Bởi vì hắc thủ sau màn của tất cả những chuyện này, chính là Vệ Thắng! Mà thứ bị trộm trong Đức Thắng tiền trang, chính là bạc lương trị thủy mà hắn và Tào Lễ Nghĩa tham ô!"

Vệ Thắng cười lạnh hai tiếng, tựa hồ căn bản không thèm đặt lời nói của Tô Chuyết ở trong lòng. Khâu Cung Nhân khẽ giật mình, thanh âm hơi chút run rẩy, nói ra: "Chuyện này... Chuyện này sao có thể..."

Tô Chuyết bỗng nhiên hướng hắn cười lạnh một tiếng, nói: "Sao có thể ư? Khâu Tri phủ, ông còn đang diễn kịch sao? Ta nghĩ, thời điểm ông thấy thi thể của Tào Lễ Nghĩa, hẳn đã biết tất cả mọi chuyện rồi chứ!"

Trên trán Khâu Cung Nhân bỗng nhiên toát ra lã chã mồ hôi lạnh, nói: "Chuyện này... Chuyện này... Vì sao lại nói thế a..."

Tô Chuyết nghiêm mặt đáp: "Tất nhiên ông không biết vì sao lại thế, vậy ta bắt đầu nói lại từ đầu. Hôm qua ở thành bắc phát hiện mấy cái xác chết trôi, trải qua Trang Lực phân biệt, đúng là xác chết của công nhân trị thủy. Bọn họ bị chôn trong đê đập, theo lũ lụt trôi đến đây. Mà bùn đất trong khe móng tay của họ, lại đã chứng minh bên trong đê đập cũng không phải được xây bằng đá tảng, mà là lấy cát đất để lừa gạt."

"Đây chính là nguyên nhân bọn họ đưa tới họa sát thân. Sau đó bốn tên quan phụ trách trị thủy và lão nô Tào phủ lần lượt bị giết, mà tất cả người bị giết đều có một điểm đặc trưng chung, chính là tâm mạch bị nội kình chấn thương, hình thành tụ máu sưng đỏ trên bộ ngực. Võ công kẻ này mười phần cao minh, ngay cả ngỗ tác bình thường, cũng không tra ra được."

Y dừng một chút, hai mắt nhìn thẳng Vệ Thắng, nói: "Lúc ấy ta cũng cho là Tào Lễ Nghĩa ở trong tối gây nên. Thế nhưng sự thật chứng minh, Tào Lễ Nghĩa đã bị giết vào ngày trước. Hơn nữa hắn không biết võ công, nguyên nhân ở chỗ trên ngón tay phải của hắn đeo một chiếc nhẫn ngọc màu xanh. Vết bóp trên cổ Nhạn Nhi có một vệt hằn của chiếc nhẫn. Nếu như Tào Lễ Nghĩa biết võ công, vì sao lại dùng loại phương pháp này để giết người đây? Bởi vậy hung thủ hiển nhiên là một kẻ khác!"

Vệ Thắng bỗng nhiên vỗ nhẹ bàn tay hai lần, chỉ về Hoa Bình ở bên, cười nói: "Hay lắm hay lắm! Nếu như ta đoán không sai, ngươi nhất định nhận biết hắn đi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.