Tô Chuyết vừa dứt lời, người ngoài còn chưa lên tiếng kinh hô, Vệ Thắng đã nặng nề hừ một tiếng, lớn tiếng nói: "Nói hươu nói vượn! Ngươi dựa vào gì mà nói thứ đặt nơi đây chính là quan bạc? Chẳng lẽ chỉ bằng một thỏi bạc không biết lấy từ nơi nào sao?"
Tô Chuyết nhẹ nhàng cười một tiếng, đáp: "Ta sớm biết ngài sẽ nói như vậy. Đã như thế, nếu như cuối cùng tìm được những quan bạc này, thì nó cũng không phải của ngài chứ?"
Vệ Thắng giận dữ, vậy mà không phản bác được. Khâu Cung Nhân tiến lên phía trước nói: "Lưu bộ đầu, ngài chớ nên nói lung tung a! Quan bạc được cất giữ trong khố phòng quan nha, tuyệt đối sẽ không thất lạc ra bên ngoài. Năm chiếc rương lớn nơi đây, nếu quả thật là những nén bạc như này, có tới mấy chục vạn lượng, số lượng không phải là nhỏ a!" Hắn quay đầu quát Thẩm Thành: "Thẩm Thành, đồ vật ban đầu được đặt trong đây, ngươi không biết là thứ gì sao?"
Thẩm Thành lắc đầu, đáp: "Quy củ của chúng ta chính là chỉ phụ trách bảo tồn, không quan tâm bảo tồn thứ gì..."
Vệ Thắng hiển nhiên có chút tức giận, nói: "Khâu Cung Nhân, ngươi không đi bắt đạo phỉ, không phải muốn ở đây nghe một tên bộ đầu không biết từ đâu tới nói hươu nói vượn chứ?"
Khâu Cung Nhân không nói lời nào, Tô Chuyết lại cười nói: "Có phải nói hươu nói vượn hay không, trước hết ngài nghe ta giải thích cũng không muộn. Các vị nhìn trên đất!"
Đám người cúi đầu nhìn xem,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-ho-tham-an-truyen-ky/3197576/quyen-6-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.